Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 795: Mê hoặc bủa vây



Thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Triệu Sóc chỉ cần vung ra là có thể giết được cả một võ sĩ tầng thứ mười.

Thực lực như vậy quả là xếp đầu thiên hạ.

Trương Linh Phóng vẫn khuyên nhủ: “Mặc dù uy lực của kiếm lúc này mạnh nhưng nó sẽ khiến người ta bị mê hoặc tâm trí, vả lại sử dụng không đúng hoặc lạm dụng thì người dùng sẽ gặp chuyện chẳng lành”.

“Ông doạ tôi à, tôi tự biết kiểm soát”, Triệu Sóc lạnh lùng hắng giọng: “Vả lại nể tình ông là đồng môn với tôi, tôi tha cho ông một mạng”, nói rồi ông ta di chuyển.

Ông ta nhảy vọt vài bước là đã tới con đường đối diện.

Thấy bóng Triệu Sóc xa dần, mặt mày Trương Linh Phóng tỏ vẻ hối hận, ông ta tự nhủ: “Lún sâu, lún sâu rồi. Thuỷ Tổ Kiếm dễ bị mình lấy đi như vậy thì vốn dĩ nó chính là cái bẫy”.

Đúng lúc này, bóng hai người xuất hiện, đó chính là La Hằng và ông cố Chu.

Hai người nhân lúc khi kiếm khí chưa chém tới thì chọn thời cơ né tránh vào bên trong chiếc cửa đá bị kiếm khí chém nứt lìa.

Nghe thấy tiếng Triệu Sóc rời đi, lúc này bọn họ mới bước ra.

La Hằng mất đi một cánh tay và một bên chân, di chuyển không thận lợi nên ông cố Chu phải đỡ. Có điều cũng may là võ sĩ tầng thứ mười nên ông ta thích ứng nhanh hơn.

Cả hai người tới trước mặt Trương Linh Phóng, mặt đằng đằng sát khí.

Trương Linh Phóng vốn dĩ tỏ ra lo sợ nhưng không biết nghĩ tới điều gì, ông ta nhắm chặt mắt rồi mới giải thích: “Các người có thể ra tay giết tôi”.

Bịch!

Trả lời câu đó của Trương Linh Phóng là đòn đấm của La Hằng, có điều ông ta không đánh quá mạnh.

Thế nhưng lực đạo của võ sĩ tầng thứ mười rất mạnh, chỉ một đòn cũng đủ khiến Trương Linh Phóng kêu gào thảm thiết, đòn đó đánh trúng cánh tay ông ta khiến cánh tay đứt lìa.

“Bây giờ muốn chết?”

“Ông cho rằng chúng tôi sẽ kết thúc với ông nhanh gọn vậy sao?”

“Con đường này vốn dĩ hơn trăm người đi, vậy mà lúc này chỉ còn lại mấy người chúng ta”.

“Ông cho rằng một câu giết ông là có thể xong à? Mạng của những thành viên trong Bắc Cương Minh ai đền?” La Hằng mắt đỏ ngầu.

Các thành viên trong Bắc Cương Minh đều đã chết, đến hai chị em song sinh cũng không thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã chết dưới kiếm khí rồi.

Nói tóm lại lành ít dữ nhiều.

Trương Linh Phóng cười khổ: “Tôi bị thù hận làm cho lu mờ đầu óc”.

“Nhưng bây giờ sự việc cũng đã thế rồi, nói nhiều có ích gì đâu?”

“Khi bỏ thanh Thuỷ Tổ Kiếm xuống là tôi đã không muốn sống nữa rồi”, nói rồi Trương Linh Phóng nhắm chặt mắt lại, rõ ràng ông ta thật sự muốn chết.

Nhưng La Hằng và ông cố Chu lại không ra tay, ngược lại rất lý trí, nghiêm túc chất vấn: “Nói cho rõ lai lịch của Thuỷ Tổ Kiếm”.

Trương Linh Phóng thấy hai người không ra tay thì thầm thở phào vì ông ta có thể sống thêm lát nữa, vả lại ông ta cũng không muốn bị dày vò.

Thấy hai người hỏi vậy, ông ta không che giấu mà nói: “Thanh Thuỷ Tổ Kiếm đó trong truyền thuyết chính là bảo kiếm chân truyền mà đế Vương chí tôn để lại”.

“Có được Thuỷ Tổ Kiếm không những có thể dễ dàng đoạt được thiên hạ, mà còn có thể có sức mạnh tuyệt đối, thậm chí thực lực của người dùng sẽ càng mạnh thêm, là kẻ vô địch thiên hạ”, Trương Linh Phóng vừa nói, trong đầu ông ta lại hiện về hình ảnh của thanh Thuỷ Tổ Kiếm mà mình cầm trước đó.

Thật sự quá khủng khiếp.

Một kẻ đã bị phế đi tu vi như ông ta mà còn lợi hại đến vậy thì võ sĩ tầng thứ mười như Triệu Sóc đương nhiên sẽ là một sự tồn tại vô địch thiên hạ.

“Một vật lợi hại như vậy tại sao lại bị cậu đoạt được? Nếu cậu sớm có được thanh kiếm đó thì khi ở tiệc mừng thọ tôi, cũng sẽ không bị huỷ đi tu vi”, ông cố Chu lên tiếng hỏi.

Ông nghĩ lại mọi việc xảy ra ở tiệc mừng thọ mình. Lúc đó Trương Linh Phóng cũng được xếp vào hàng hiếm vì trong số những người theo võ cổ, người dùng kiếm rất ít, tinh thông kiếm pháp lại càng ít hơn.

Trương Linh Phóng là kiếm tu khá tinh thông, đáng tiếc lúc đó gặp phải Diệp Thiên nên chỉ có thể bị lép vế, thậm chí cuối cùng bị huỷ đi tu vi.

“Khi Bắc Thiên Các được xây dựng tại đây, thanh kiếm này đã tồn tại rồi”, Trương Linh Phóng nhớ lại.

Ông ta nói tiếp: “Cũng vì có thanh kiếm này mà Bắc Thiên Các mới có thể trụ vững như ngày nay”.

“Nhưng thanh kiếm này cũng đại diện cho sự sát hại và nhân tính. Khi sử dụng nó, sẽ bị tổn hao tuổi thọ. Mỗi lần sự dụng, nó sẽ hút cạn huyết khí của cơ thể con người cho nên mỗi lần vung kiếm đều phải ngừng một lúc”.

“Dùng nhiều thì sẽ bị Thuỷ Tổ Kiếm khống chế, trở thành vũ khí giết người. Tới khi nào khí huyết bị tiêu hao cạn kiệt, tuổi thọ đã như ngọn dầu đèn hắt hiu thì mới có thể buông bỏ”.

“Cho nên sau này Thuỷ Tổ Kiếm vẫn luôn bị phong ấn ở đỉnh núi chính, được Ngũ Trưởng Lão trông coi”.

“Còn tôi có thể lấy được Thuỷ Tổ Kiếm có lẽ cũng là do bọn họ cố ý để lộ sơ hở, cố tình để tôi lấy được nó”, nói tới cuối, mặt Trương Linh Phóng đầy khổ sở.

Cho dù ông ta có ngu ngốc thế nào thì giờ ông ta cũng đã hiểu ra một số điều.

Một thần vật như Thuỷ Tổ Kiếm đã bao nhiêu năm trời không xuất hiện và bị phong ấn ở đỉnh chính, chỉ có một số luồng thông tin nhỏ lẻ đồn đại rằng Bắc Thiên Các có Thuỷ Tổ Kiếm nhưng đã chẳng còn ai biết thật giả từ lâu, thậm chí nhiều người cho rằng đó chỉ là lời đồn vô căn cứ.

Có điều Thuỷ Tổ Kiếm lại có thật cho nên thứ này không thể nào bị một Trưởng Lão bình thường như ông ta lấy được, chỉ có thể là có người cố ý để ông ta lấy nó.

“Xem ra là có người cố ý để ông lấy Thuỷ Tổ Kiếm, lại cố ý để cho ông vào mê cung”.

“Mục tiêu chính là Diệp Thiên”, ông cố Chu cau mày nói.

Trương Linh Phóng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Dù gì thì mục tiêu của tôi chắc chắn là Diệp Thiên, còn mục tiêu của bọn họ thì tôi không biết”.

La Hằng nghiến răng: “Mục tiêu của bọn họ rõ ràng là tất cả những người chúng ta”.

“Mọi sự phỏng đoán khi trao đổi với cậu Diệp đều đã có chứng cứ rồi”.

“Bắc Thiên Các, các gia tộc, các thế lực ngoài… bọn họ đã liên thủ từ trước, chuẩn bị xử lý tất cả mọi người và lập thế cờ mới”.

Khi nói tới đây, La Hằng đằng đằng sát khí.Lần này những thành viên ông ta dẫn tới Bắc Thiên Các tham gia đại hội có thể nói đều là những tinh anh của Bắc Cương Minh, là những người xuất sắc nhất, là rường cột tương lai của Bắc Cương Minh.

Còn ông ta vốn dĩ bình thường không hề bị thương tổn thì lúc này đã là một kẻ tàn tật.

Cho dù thực lực có mạnh nhưng lúc này mất đi một tay một chân thì ở cùng tầng cảnh giới, e rằng ông ta đánh không lại bất cứ ai.

“Có một điểm tôi không hiểu cho lắm”, đột nhiên ông cố Chu lên tiếng đầy nghi hoặc.

La Hằng nói: “Ông cố Chu có nghĩ vấn gì?”

Ông cố Chu chậm rãi nói: “Nhìn từ uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, nếu Bắc Thiên Các muốn lập thế cờ mới thì hoàn toàn có thể dựa vào sức một mình mình”.

- ------------------