Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 798: Ông ta đến rồi



“Ma đầu, chịu chết đi”, cả hai võ sĩ tầng thứ mười cùng đồng thanh hô lớn.

Một người dùng kiếm, người còn lại nắm chặt hai tay xông lên, tốc độc của bọn họ vô cùng nhanh chóng.

“Hừ”, đôi mắt Triệu Sóc sắc lạnh, ông ta nở nụ cười khát máu, như thể ông ta là ma là quỷ thật sự và không quan tâm đến sống chết và những người ở đây lúc này chỉ là vật để ông ta chơi mà thôi, căn bản không đáng để ý.

Khi cả hai võ sĩ tầng thứ mười sắp lại gần, thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Triệu Sóc được vung ra.

“Lần này tôi dùng một nửa thực lực, xem xem uy lực của thanh kiếm này thế nào”, Triệu Sóc tự nhủ.

Giọng nói của ông ta không quá lớn nhưng lại rất rõ ràng, đủ để hai võ sĩ kia nghe thấy.

Giây phút đó, cả hai người đều chết lặng. Bọn họ dậy sóng trong lòng, khuôn mặt khó coi vô cùng.

Câu này có ý gì?

Lẽ nào vách tường bị sập trước đó và những người đã chết trước đó, ông ta chưa dùng tới một nửa thực lực?

Không, không thể nào.

Lúc này cả hai người không khác gì mũi tên rời khỏi cung, chỉ có thể dốc toàn lực, không còn đường lui.

“Lên hết cho tôi”, cả hai người tiến lên trước rồi hét lên, quyết chí không lui.

Cả đám võ sĩ phía sau vội vàng đuổi theo.

Trong đó võ sĩ tầng thứ tám, thứ chín không hề ít chứ đừng nói con số lên tới hơn trăm võ sĩ đang tụ tập lại với nhau, uy lực vô cùng khủng khiếp, e rằng cho dù là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười cũng phải run sợ.

Roẹt!

Có điều đáp lại bọn họ lại là bầu không khí lạnh lùng vô tình, vô thanh, vô sắc.

Bọn họ cùng xông lên.

Giây phút đó thời gian như ngừng trôi. Hai võ sĩ tầng thứ mười xông tới trước mặt Triệu Sóc như thể bị thi triển thuật định thân, bọn họ cứng đơ người giữa không trung.

Sau đó “vù, vù” hai tiếng, bọn họ đáp đất như chim hạ cánh.

Sau khi chạm đất, cả hai người tách nhau ra, đôi mắt đầy phẫn nộ, không mang khí tức, chết không nhắm mắt.

Không chỉ hai người bọn họ mà có không ít cao thủ phía sau lúc này cũng ngã ra đất.

Không một ai sống sót.

Cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người đứng trên mặt đất.

Tĩnh! Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ!

Chỉ một nhát kiếm mà có đến hơn trăm võ sĩ, trong đó có hai võ sĩ tầng thứ mười dẫn đầu, không ít võ sĩ tầng thứ tám, thứ chín đều bỏ mạng dưới một nhát kiếm.

“A a a a…”

“Không thể nào, không thể nào…”

Mười mấy người còn lại như vỡ oà, có người bị cảnh vừa rồi làm cho ngây dại, có người ngồi phịch xuống đất, mặt như tro tàn, cũng có người bị doạ cho sợ đến chết.

Cảnh này quá khủng khiếp, giống như ngày tận thế của trái đất vậy, nó khiến người ta tuyệt vọng, không có cơ hội sống sót, không thể thay đổi vận mệnh, tiền đồ chỉ là sự tuyệt vọng.

“Đây… chính là Thuỷ Tổ Kiếm sao?”

Triệu Sóc cũng ngỡ ngàng. Ánh mắt ông ta di chuyển nhìn về thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay, nụ cười trên mặt ông ta càng lúc càng tôi độc.

“Chẳng trách mà Bắc Thiên Các có thể trụ vững ở Bắc Cương bao nhiêu năm như vậy, hoá ra là có thần kiếm này”.

Triệu Sóc sung sướng vì thanh kiếm này hiện đang nằm trong tay ông ta.

“Đợi sau khi ra ngoài, cái chức Các Chủ Bắc Thiên Các là của ta đây”.

“Ha ha ha…”

Ông ta cười điên cuồng. Tiếng cười không hề kiêng dè cũng chẳng sợ bất kỳ ai nghe thấy.

Ở bên trong một con đường khác, Bạch Tử U nằm trên đất và đã hôn mê bất tỉnh. Chu Hoàng vẻ mặt hoang mang còn Đông Phương Tĩnh thì chìm vào tuyệt vọng.

“Sư phụ, ông ta… ông ta quá mạnh, không có ai là đối thủ của ông ta cả”.

“E rằng chúng ta phải chết ở đây rồi”, Đông Phương Tĩnh khóc lóc lên tiếng.

Nhát kiếm vừa rồi của Triệu Sóc đã giết hai võ sĩ tầng thứ mười chỉ trong phút chốc, đến cả hơn một trăm võ sĩ ở các tầng cảnh giới khác cũng phải bỏ mạng. Bọn họ tận mắt chứng kiến cảnh này.

Cảnh này khiến bọn họ quá sợ hãi, giống như lưỡi hái mà tử thần vung ra vậy, vung một đao vào trong tim, nỗi đau đớn thấu tận tim gan và lại mang theo khí tức chết người.

Cái chết hoá ra lại gần như vậy.

Chu Hoàng không trả lời mà tự nhủ gì đó với bộ dạng hiếm thấy. Chỉ có Đông Phương Tĩnh lại gần mới nghe thấy được.

“Anh Diệp, anh đang ở đâu…”

Đó chính là tiếng than thở mang theo nỗi lòng bất lực. Một người trước nay tự tin độc lập như Chu Hoàng mà lúc này cũng mang vẻ yếu đuối bất lực và cần sự trợ giúp.

Cộp cộp…

Nụ cười điên cuồng của Triệu Sóc ngừng bặt, ông ta cũng bắt đầu di chuyển và đang đi về phía mấy người chỗ Chu Hoàng.

“…..Ông ta, ông ta đến rồi…”, Đông Phương Tĩnh lên tiếng, cô cứng đờ người, mặt mày tái nhợt.

Ở giữa mê cung, Bạch Ngục và Bách Mi đang nghỉ ngơi chờ đợi.

“Đã qua mấy ngày rồi?”, Bạch Ngục nhếch miệng cười, khuôn mặt tôi độc mang theo vết sẹo của hắn ta trông mới ghê gớm làm sao. Hắn nói tiếp: “Chúng ta có lẽ nên ra ngoài đợi rồi?”

Bách Mi không trả lời, chỉ cau mày nói: “Anh nghe thấy có tiếng động gì không?”

Bạch Ngục gật đầu: “Nghe thấy rồi, có lẽ là kiệt tác của hai sư đồ Lạc Bắc Môn. Khi ở đỉnh đầu tiên bọn họ đã từng dùng tới thuốc nổ”.

“Thuốc nổ sao?”

Bách Mi vẫn cau mày rồi lập tức lắc đầu: “Không đúng, mê cung Thiên Ngoại của Bắc Thiên Các được làm từ thiên thạch, kiên cố vô cùng và khả năng cách âm cực kỳ tốt, loại âm thanh của thuốc nổ bình thường sao có thể vang ra ngoài được?”

Bạch Ngục ngây ra một lát rồi đáp: “Không phải thuốc nổ thì là gì?”

Bách Mi lắc đầu: “Tôi cũng không biết nhưng tôi thấy có gì đó không đúng cho lắm”.

Bạch Ngục bật cười: “Cô nghĩ nhiều rồi, cho dù có chuyện gì đi nữa thì cũng là việc xảy ra bên trong kia, chẳng liên quan gì tới người bên ngoài như chúng ta cả”.

“Có thể là lão già Bắc Dương đó giấu bộ máy nào khác, sau đó phát huy tác dụng của nó ở bên trong”.

“Vả lại muốn biết đáp án thì giờ tới lối ra của mê cung, tôi tin là đám người Bắc Dương đã đợi ở đó rồi”.

“Đợi gặp được ông ta, chúng ta hỏi là biết thôi mà”.

Nói rồi Bạch Ngục đi trước, Bách Mi do dự một hồi, nhìn về phía công tắc của mê cung hồi lâu sau đó mới đi ra.

Cô giơ tay đẩy cần gạt cánh cửa đá phía con đường mà Diệp Thiên đang đi lên trên.

Cánh cửa đá được nâng lên.

“Có thể ra ngoài hay không thì phải xem bản lĩnh của anh rồi”, Bách Mi tự nhủ sau đó đi theo Bạch Ngục.

……

Ở lối ra của mê cung.

Cả mê cung rộng lớn như vậy, quy mô ít nhất cũng bằng mười mấy sân bóng, cho nên lúc này ở đây có không ít người đã tập trung về.

“Các Chủ Bắc Dương, mê cung của các ông cũng được lắm, thế nhưng cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới các võ sĩ từ tầng sáu, tầng bảy trở xuống thôi”, Chu Phong lúc này vừa ra ngoài, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có mình hắn ra khỏi mê cung, trên mặt tỏ rõ vẻ đắc ý.

“Nếu không phải là đường vòng quá nhiều, đường giả dễ gây nhầm lẫn thì tôi cũng đã có thể ra sớm hơn một ngày rồi”.

Toàn thân hắn vô cùng sạch sẽ, hắn chẳng gặp phải trở ngại gì, đến cả thần thái cũng hết sức tỉnh táo.

- ------------------