Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 865: Âm mưu xuất hiện



Diệp Thiên dứt lời, Mặc Trần Huy cảm thấy có phần kỳ lạ, ông ta cau mày: “Cậu Diệp, sao cậu lại nói như vậy? Tôi không giống được như cậu, tôi không thể có dũng khí làm việc như cậu được. Tôi phải nghĩ cho cảm nhận của toàn đội, tôi phải vạch ra con đường đi cho bọn họ”, vừa nói, đôi tay ông ta không ngừng di chuyển qua lại, có thể thấy hiện giờ ông ta đang trong trạng thái kích động thế nào.

Diệp Thiên nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Ông thấy đi xin lỗi hắn như vậy là đang tìm đường thoát thân cho đội của ông sao?”

Diệp Thiên dứt lời, bầu không khí càng trở nên xa lạ hơn hẳn. Chưa bao giờ giữa Diệp Thiên và Mặc Trần Huy lại có bầu không khí gượng gạo như vậy.

“Mặc gia chủ, giờ ông còn muốn nói gì nữa không?”, Diệp Thiên hỏi.

“Không có gì nữa, những gì nên nói tôi đều đã nói cả rồi. Cậu Diệp không đồng ý, thì bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa”, Mặc Trần Huy trả lời thẳng thắn rồi quay người toan bước đi.

Nhưng lúc này Diệp Thiên đột nhiên lại thoắt di chuyển tới trước mặt ông ta: “Thế nào? Mắc gia chủ cứ thế rời đi là định đi đâu vậy?”

“Tôi chỉ về phòng nghỉ thôi”, Mặc Trần Huy buông lại một câu rồi cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng, không dám quay lại nhìn Diệp Thiên nữa.

Tới khi Mặc Trần Huy rời đi, Diệp Thiên nhìn theo bóng ông ta mà trong ánh mắt thêm phần phức tạp.

Hiện giờ Diệp Thiên thấy Mặc Trần Huy trông bên ngoài vẫn như trước nhưng khí chất lại có phần khác thường, chính điều đó khiến Diệp Thiên có một dự cảm khó nói nên lời.

“Mặc Trần Huy, thú vị đấy…”

….

Ngày thứ hai của cuộc so tài.

So với ngày đầu tiên, hôm nay đương nhiên là kịch tính hơn, những người tham gia so tài đều có ý chí cao hơn rất nhiều.

Vì ngày đầu tiên, nhà họ Mặc dẫn đầu cho nên càng khiến cho người ta không cam tâm chịu kết quả mãi như vậy và càng có động lực để cố gắng hơn nữa.

Nhà họ Mặc có vài hiệp không dẫn đầu khiến cho đội ngũ tham gia thi đấu bị xuống tinh thần, có điều Mặc Trần Huy cũng không hề trách bọn họ.

Ngày thứ ba, bọn họ sẽ bước vào cuộc quyết đấu cuối cùng. Trong cuộc so tài ngày hôm nay, khoảng cách của nhà họ Mặc và các đội khác không cách xa quá nhiều vì có vài đội thể hiện khả năng rất tốt và cũng là áp lực đối với nhà họ Mặc, điểm số của bọn họ gần như đã gần bằng nhà họ Mặc.

Đối với nhà họ Mặc mà nói, thì việc muốn giành được vị trí số một không còn đơn giản như ban đầu nữa.

Tối hôm trước đó, mọi người ngồi cùng Diệp Thiên. Bình thường anh cũng sẽ không đưa ra yêu cầu hà khắc gì với bọn họ, có điều ngày mai là trận quyết đấu cuối cùng cho nên Diệp Thiên vẫn có lời khuyên giành cho bọn họ.

Khuôn mặt mọi người lúc này đều tỏ ra hết sức căng thẳng, chỉ sợ Diệp Thiên chỉ trích vì vậy không ai dám nói lời nào. Bọn họ cứ thế im lặng nhìn Diệp Thiên, bầu không khí hết sức căng thẳng.

Cuối cùng Diệp Thiên vẫn là người chủ động phá vỡ bầu không khí đó: “Các vị, tại sao không ai nói lời nào?”

Có người nghe vâỵ thì mới bắt đầu dám lên tiếng: “Vì chúng tôi không giành được điểm cao trong ngày hôm nay…”

“Đúng vậy…”

“Có điều cậu Diệp yên tâm, chỉ cần cho chúng tôi thời gian nhất định thì chúng tôi sẽ giành chiến thắng”.

Diệp Thiên nghe xong chỉ lắc đầu: “Nếu chỉ vì vậy thì tôi cũng sẽ không gọi mọi người đến để nói chuyện. Tôi muốn nói với mọi người chuyện khác.”

“Việc khác sao?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau không hiểu Diệp Thiên định ám chỉ điều gì. Vốn dĩ bọn họ còn lo rằng vì điểm số thi đấu mà bị Diệp Thiên trách phạt nhưng xem ra Diệp Thiên lại không hề để ý đến chuyện này. Thấy vậy, ai nấy đều thở phào và tỏ ra nhẹ nhõm hơn hẳn.

Diệp Thiên đảo mắt một lượt và phát hiện tất cả mọi người đều ở đây, duy Mặc Trần Huy là không có mắt.

“Mặc gia chủ đâu rồi?”, Diệp Thiên hỏi.

“Mặc gia chủ…ông ấy không được khoẻ nên không đến”, có người lên tiếng.

“Không khoẻ sao?”, Diệp Thiên hắng giọng.

Cả ngày hôm nay anh không hề gặp Mặc Trần Huy, kể cả là ban ngày khi mọi người tham gia thi đấu, ông ta cũng không có mặt, cũng không biết Mặc Trần Huy nghĩ gì.

“Mặc gia chủ đã không tới vì vấn đề sức khoẻ thì để ông ấy nghỉ ngơi, chúng ta nói vào chuyện chính. Xin hỏi các vị có nhận ra gì đó không ổn trong cuộc thi đấu ngày hôm nay không?”

“Không ổn?”, mọi người thắc mắc, bọn họ tự hỏi nhau và nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu.

- ------------------