Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 868: Giao dịch



Lúc này người xuất hiện lại khiến mọi người phải nghỡ ngàng. Hoàng Lão thấy người này đến thì bật cười: “Không ngờ người lại là cậu”.

“Sao lại không thể là tôi? Lẽ nào đối với các vị, tôi dữ dằn lắm sao?”

Người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Trịnh Khôn. Hoàng Lão thấy vậy thì hắng giọng: “Trịnh Khôn, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là kẻ địch của Bạch Cốt Hội chúng tôi. Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Có gì muốn nói với chúng tôi?”

Đối diện với điệu bộ truy hỏi đó của Hoàng lão, Trịnh Khôn lại không hề tỏ ra tức giận. Hắn nói: “Câu này tôi hỏi ông mới phải”.

“Có điều bây giờ tôi lại không muốn tính toán với cậu chuyện này, việc cấp bách trước mắt của chúng ta chính là phải hợp tác để đối phó với kẻ địch trước mắt”, Hoàng Lão nheo mắt nhìn đám người.

Đợi Hoàng Lão nói xong, Trịnh Khôn mới cười đáp: “Mặc dù trước kia chúng ta không phải cùng một đội nhưng nó cũng không có nghĩa rằng chúng ta không thể hợp tác”.

Ngừng một lúc, Từ Thiên Long lại tỏ ra do dự: “Trịnh Khôn, anh nói chúng ta cần hợp tác thế nào?”

“Tôi có cách giúp đỡ các vị tiêu diệt nhà họ Mặc, giúp các vị đoạt được vị trí đứng đầu”, Trịnh Khôn như thể chỉ đợi câu hỏi này của bọn họ để nói ra.

“Hừ”, Trịnh Khôn dứt lời, phía tiểu đội Cuồng Long lại có rất nhiều thành viên tỏ ra không tin tưởng.

Hoàng Lão cũng không ngoại lệ. Nghe xong, ông ta mặt nghiêm nghị hẳn lại, cứ thế nhìn Trịnh Khôn chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn ta vậy.

Không biết mất bao lâu, Trịnh Khôn mới lên tiếng: “Có vấn đề gì ông cứ nói, ông nhìn tôi như thế làm gì?”

Hoàng Lão nghe xong thì nói với giọng không mấy thoải mái: “Mục đích của tôi không phải là nhà họ Mặc mà là Diệp Thiên. Diệp Thiên chính là kẻ địch của Bạch Cốt Hội. Tiểu diệt hắn mới là nhiệm vụ cấp bách hàng đầu”.

“Nói vậy thì chúng ta có thể hợp tác rồi?”, Từ Thiên Long hỏi lại.

Duy chỉ Trịnh Khôn lại không hề tỏ ra hồ hởi, giống như thể hắn không coi trọng và cũng chẳng để ý đến lời nói của đối phương vậy. Hoặc cũng có thể hắn đã dự đoán trước đối phương sẽ nói gì.

Trịnh Khôn lúc này thần bí đáp: “Tôi biết các vị sẽ nói vậy nhưng cái tôi muốn nói chính là hiện giờ tôi không quan tâm tới thắng bại của đội nữa mà tôi cần đánh bại nhà họ Mặc và khiến cho tên Diệp Thiên đó biến mất khỏi thế giới này”.

Nói tới đây, mặt mày Trịnh Khôn tôi độc thấy rõ. Hắn nghiến răng gằn lên thể hiện sự quyết tâm.

Trước đó trong cuộc so tài, Diệp Thiên đã khiến hắn phải mất mặt cho nên đối với hắn mà nói đó là sự sỉ nhục khôn tả.

Nghe vậy, Hoàng Lão và Từ Thiên Long thảo luận một hồi, hồi lâu, Hoàng Lão mới lên tiếng: “Trịnh Khôn, tôi thấy rằng cũng không phải không thể hợp tác với cậu”.

Trịnh Khôn nghe xong thì không mấy bất ngờ vì hắn biết rằng chắc chắn phía Hoàng Lão sẽ đưa ra điều kiện. Nếu không có điều kiện thì bọn họ cũng sẽ không ra mặt.

Trịnh Khôn khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn đối phương: “Các ông nói xem có điều kiện gì?”

“Xem ra cậu Trịnh là một người rất thông minh. Thực ra cái chúng tôi cần rất đơn giản, đó chính là cậu giao một số thứ ra”.

Trịnh Khôn biến sắc, nói thật thì hắn cảm thấy khó tin bởi hắn không nghĩ trên người mình có thứ gì mà Hoàng Lão cần.

Đối với người của Bạch Cốt Hội mà nói thì Trịnh Khôn cũng đã từng nghe nói, hắn biết thực lực của bọn họ thế nào, vì vậy sau khi trầm ngâm hồi lâu, hắn mới nhìn sang Hoàng Lão: “Được, tôi đồng ý”.

Hoàng Lão nhìn Trịnh Khôn với ánh mắt hết sức thần bí, có thể nhận ra lúc này cả hai bên đã đưa ra được lựa chọn về việc giải quyết Diệp Thiên.

Cuộc so tài ngày hôm sau đối với mọi người mà nói rõ ràng là một ngày vô cùng quan trọng bởi ngày hôm nay sẽ diễn ra cuộc quyết đấu phân thắng bại.

Hôm nay Diệp Thiên tới đây nhưng lại cảm thấy có phần kỳ lạ, như thể có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra vậy.

Phía Mặc Trần Huy có lẽ cũng nhìn ra được tâm trạng khác thường của Diệp Thiên nên lên tiếng hỏi: “Cậu Diệp, cậu lo lắng điều gì sao?”

“Tôi có một dự cảm chẳng lành, có lẽ sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra”.

“Có điều, cũng có thể do tôi nghĩ nhiều. Tóm lại, chúng ta nên cẩn thận hơn một chút vẫn hơn”, Diệp Thiên nhìn mọi người, nói.

- ------------------