Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 51: Thứ em cần là tình yêu chứ không phải là bố thí



“Nói nghe thử xem…”

“Anh thật sự muốn biết…”

“Không muốn còn hỏi cậu làm gì?”

Nhận thấy sự thay đổi trong Lăng Trạch Hàm đã vô cùng rõ rệt. Trước đây, đừng nói là tham khảo ý kiến, mà cho dù Lăng Phong có làm gì cũng đều bị anh bắt bẻ này nọ. Nay lại chủ động xin kế hoạch, thật không thể nào ngờ sẽ có một ngày Lăng Phong cũng trở nên có ích trong mắt anh.

“Theo em nghĩ phụ nữ đều thích lãng mạn. Anh cứ tạo ra một không gian cực kì lãng mạn, sau đó tìm cơ hội để nói ra những lời thật lòng của mình, nhân tiện nói với chị ấy câu xin lỗi. Em không tin là sẽ có người phụ nữ nào cưỡng lại nổi.”

“Em chắc chắn là được sao?”

“Yên tâm đi! Em đã dùng cách này với nhiều cô gái rồi, tỉ lệ thành công lên tới 99,9999%.”

Không cần biết kết quả như thế nào, chỉ cần một tia hi vọng anh đều muốn thử.

Buổi váng chiều tại quán cà phê tình yêu…

Cố Tịnh vừa đến đã bị Lộ Quân Dao dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm, khiến cô ấy toát mồ hôi lạnh, miệng cố cười nhưng cười không nổi, lặng lẽ bước chậm tới ngồi xuống đối diện cô.

“Dao Dao à,… bạn tốt của tôi à… tớ thật sự không cố ý muốn gạt cậu đâu!”

Không cố ý muốn gạt mà là cố tình nói dối sao?

Đáy mắt Lộ Quân Dao như chứa đuốc lửa rực sáng, chỉ muốn thiêu rụi người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.

“Cậu còn mặt mũi mà nói hai chữ “bạn tốt” sao?”

Giả vờ sụt sịt khóc lóc, Cố Tịnh thở than:

“Thật sự thì tớ không cố ý đâu! Nhưng lúc đó bệnh tình của cậu khá nghiêm trọng, mình không thể nào mở miệng ra nói thật được.”

Mặc dù tận tâm Lộ Quân Dao không trách móc gì Cố Tịnh nhưng miệng vẫn tuôn ra mấy lời trái với lòng mình.

“Vậy sau này khi tớ ổn hơn thì sao?”

“Lúc đó, thấy cậu vui vẻ tớ cũng không cách nào nói ra được.”

Vui vẻ sao?

Đúng là có chút vui vẻ…

Ngày tháng ấy tuy hiếm hoi và cũng rất ngắn ngủi nhưng trong cô đó là khoảnh thời gian hạnh phúc nhất.

Thực sự thì cô cũng không trách móc anh nhiều tới vậy, chỉ là cô không biết cách nào để đối diện với hai chữ “ly hôn”. Liệu rằng quay lại có phải là nước đi sai lầm hay không? Là anh thật lòng quan tâm hay chỉ là sự áy náy và day dứt?

Thứ mà cô cần là tình yêu chứ không phải sự bố thí…

“Nhưng mà Quân Dao, tớ thấy lần này Trạch Hàm thực sự chăm sóc cậu rất tốt. Hơn nữa tớ thấy được là anh ta đã biết lỗi rồi, nếu cậu còn yêu anh ta thì sao không thử mở lòng thêm lần nữa.”

Lơ đãng ngắm nhìn sự sóng sánh của ly nước cam trước mặt, Lộ Quân Dao cảm thấy đó là giây phút lòng mình bình lặng nhất trong nhiều ngày qua. Mặc dù lời Cố Tịnh nói rất có lý nhưng cô cũng không thể chọn cách mạo hiểm như thế được. Vì một khi rơi vào tay sói, muốn thoát ra còn khó hơn lên trời.

Anh chính là sói, nhưng là hoang dã hay đã được thuần chủng thì không ai đoán chắc được, vì thế bên trong đó tiềm tàng bao hiểm nguy trùng trùng.

“Tớ cũng không biết nữa. Thực ra, anh ấy đối với mình rất tốt, chăm sóc Thiên Thiên chu đáo, người không tốt lại là mình, vì mình không cách nào đối diện với thực tại.”

Thực tại bao giờ cũng tàn khốc hơn so với tưởng tượng rất nhiều lần…

Nhìn sự sầu ưu và trĩu nặng ẩn duật trên gương mặt xinh đẹp của Lộ Quân Dao, Cố Tịnh lại thoang thoảng nuối tiếc cho sự ngây thơ tươi cười ngày xưa ấy. Nhưng tất cả đều đã xa, vĩnh viễn không thể nào quay lại được nữa.

Đó chính là cái giá của sự trưởng thành…

Khi con người ta trưởng thành thì nụ cười trên bờ môi dần trở nên ít đi, lời lẽ cũng kiệm hơn nhiều, ánh mắt trắc ẩn bao suy tư, não bộ không có thời gian để thảnh thơi nữa.

Hai cô gái chống tay trên cằm vẻ mệt mỏi, thi thoảng lại phát ra tiếng thở dài đầy phiền ưu.

“Dao Dao… tớ ước gì có thể trở về giống như ngày xưa, hai chúng ta nắm tay nhau tung tăng hành tẩu giang hồ, không cần sợ bất cứ ai, dù bị phạt vẫn cười rất tươi, dù bị mắng vẫn đanh đảnh cãi lại. Còn bây giờ thì dù muốn cũng không dám nói, dù đau cũng chẳng dám than, nụ cười trên bờ môi chỉ toàn là giả tạo, lại càng không thể phân biệt nổi người bên cạnh mình ai xấu, ai tốt nữa.”

Ánh mắt nhìn Cố Tịnh, nhưng sâu trong con người lại là vô định trôi, Lộ Quân Dao phiền não phân trần.

“Đúng thế! Trước kia cứ mong lớn, bây giờ thực sự đã lớn lại muốn được trở về ngày xưa. Mọi thứ đều giống như một cái chớp mắt, khi mở mắt ra mọi thứ đã trở nên mơ hồ, lần lượt người thân đều rời xa tớ, người chồng mà tớ tin là chỗ dựa duy nhất lại phản bội và hành hạ tớ, bây giờ anh ấy nói muốn thay đổi thì tớ lại không cách nào chấp nhận được.”

Có những nỗi đau nó cứ dập dềnh mãi trong trái tim mỗi người, không phải nói quên là sẽ quên, nhưng cứ níu mãi mà không chịu buông thực khiến con người ta dằn vặt và quặn lòng.

“Tớ biết là rất khó nhưng mà Quân Dao à, cậu đừng sống mãi với quá khứ nữa, có thể cậu sẽ không quên được, nhưng hãy xếp nó vào nơi góc khuất trái tim, thi thoảng đưa ra hồi tưởng rồi lại cất đi, chứ đừng chìm mình lên trên đó, sẽ khiến cậu càng túng quẫn và khổ đau hơn mà thôi!”

“Hazza…” thở dài mấy tiếng liền đằng đẵng, không phải vì thấy Cố Tịnh lắm lời, mà đó là sự giải toả để nhẹ lòng hơn, hơn nữa những lời cô ấy vừa nói rất chi là hợp lí. Dẫu biết sẽ khó để thực hiện nhưng cô tin rồi mình sẽ dám đứng đối diện với bản thân của quá khứ. Không phải để so sánh, mà là để hoài niệm.

“Cảm ơn cậu, Tịnh Tịnh.”

Thoáng qua một cơn đau nhè nhẹ trên vầng trán của Lộ Quân Dao, cô giật mình vì bị Cố Tịnh cốc đầu.

“Làm chị em với nhau suốt bao năm như thế rồi mà cậu còn nói mấy lời khách sáo như này sao?”

Cái cốc đầu khiến thần thức Lộ Quân Dao tỉnh ra khỏi mộng, không những không tức giận mà còn mỉm cười hiền hoà.

“Được, được, lần sau không nói nữa, có mang ơn cao như núi mình cũng không mở miệng nói hai chữ “cảm ơn” với cậu đâu!”

“Thế còn nghe được.”