Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 57: Làm gì còn tư cách!



Tại nhà hàng Tây…

Thanh âm tiếng đàn Cello bay bổng, hương rượu vang hạng sang quyện cùng mùi thức ăn ngập tràn sắc vị Tây, các quý ông quý bà tươi tắn hưởng thụ đặc quyền thượng khách.

Tối nay, Lăng Trạch Hàm có cuộc đàm phán hợp tác với tập đoàn Fix ở Mỹ, nghe nói tổng giám đốc bên phía đối tác là một cô gái xinh đẹp, năng lực không tầm thường, tóm lại, cô ta được xem như là đại diện cho hình tượng phụ nữ trong thế giới hiện đại.

Có ai mà không mê cho được…

Bước chân của Lăng Trạch Hàm đột nhiên dừng lại, anh cảm giác như có người đang cố ý theo dõi mình, hơn nữa lại rất lộ liễu, cứ bám đuôi suốt dọc đường, đã vậy rồi nét diễn còn rất tệ.

Ngoái đầu nhìn về sau, một bóng dáng thấp thoáng đang ẩn nấp sau cột trụ, lộ ra một mảnh váy bay bay trong làn gió nhẹ, cô gái kia thật chẳng có chút nghiệp vụ nào, mép môi Lăng Trạch Hàm nhếch lên nụ cười nhẹ, dường như anh có thể đoán được người ấy là ai.

Liếc mắt tìm kiếm xung quanh, ánh mắt anh dừng lại ở vị trí cô gái đang ngồi một mình bên góc cửa kính, vóc dáng mảnh khảnh, thướt tha trong bộ đầm đen quyền lực, gương mặt tao nhã, sắc sảo, không thể không thừa nhận, thoạt nhìn cô ta thật mê hồn, chắc là khiến không ít đàn ông đổ gục.

Rảo chân bước đến, hiên ngang đứng trước mặt cô gái kia, Lăng Trạch Hàm mở lời chào hỏi:

“Xin chào, tôi là chủ tịch Fashin- Lăng Trạch Hàm.”

Người phụ nữ kia ngoảnh đầu lại nhìn, hai mắt sáng rực như vì sao, toàn thân tê cứng như có luồng điện sẹt qua, bị sức hút của người đàn ông trước mặt làm cho lu mờ thần trí, cứ thẫn người ra nhìn chăm chăm.

“La tổng, cô không sao chứ?”

Ngại ngùng đỏ mặt, La Tuyền lần đầu bối rối trước đàn ông, thực không thể ngờ, trên đời này lại có người đặc biệt tới như thế, khiến nhịp đập trái tim cô ta thình thịch từng hồi dữ dội.

“À, không sao. Mời Lăng tổng ngồi.”

Lăng Trạch Hàm cẩn trọng ngồi xuống, cảm giác thấy rõ phía sau lưng mình có một luồng hơi ấm quen thuộc phảng phất, lòng anh như muốn nhảy cuỗng lên, mép miệng nhếch nụ cười tươi rói.

“Lăng tổng, anh làm sao thế?”

Ánh mắt anh không nhìn La Tuyền, nhưng môi lại hiện lên nụ cười, phải chăng anh cũng giống như cô ta, bắt gặp tình yêu sét đánh.

Suy nghĩ đó khiến La Tuyền không khỏi vui mừng, không thể không thừa nhận, người đàn ông ấy bình thường đã rất hấp dẫn, khi cười lên lại càng đáng giá hơn, giống như viên ngọc lấp lánh ngự trị trong đống vỏ sò nâu nhám, thật nổi bật và đáng được nâng niu.

“Không có gì, chúng ta có thể bàn bạc việc hợp tác rồi chứ!”

Quay trở về vấn đề chính của buổi gặp gỡ, thần sắc khi Lăng Trạch Hàm nói chuyện thực khác xa so với những lời đồn mà La Tuyền nghe được, những tưởng là anh lãnh đạm, khó gần nhưng thật không ngờ lại ấm áp và tinh tế đến vậy.

“Được thôi! Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi hợp đồng và các điều khoản rồi, Lăng tổng, mời anh xem qua.”

Văn kiện được đặt ngay trước mặt Lăng Trạch Hàm, kèm theo sau là nụ cười kiều diễm của La Tuyền, nhưng đó không phải là điều anh quan tâm, bởi vì thần trí anh hiện đang bay bổng ở phương trời khác.

Mắt đọc, tai vểnh lên lắng nghe lời thì thầm của bàn phía sau, thi thoảng lại thấy anh tủm tỉm cười.

Cố Tịnh ườn người sang phía Lộ Quân Dao, dùng tờ menu che nửa khuôn mặt, thầm thì to nhỏ.

“Dao Dao, nếu cậu còn không ra tay là sẽ mất chồng thật đó.”

Mặt mày cau có, Lộ Quân Dao cảm thấy chẳng ưa chút nào, anh đối với cô gái xa lạ kia cũng ân cần quá! Có khi nào kí kết xong hợp đồng rồi dẫn cô ta lên cục dân chính kí tên luôn không?

“Là chồng cũ. Mình vốn không quan tâm, là cậu cứ một mực kéo mình tới đó chứ!

Làm bạn suốt hai mươi mấy năm, Cố Tịnh có nhắm mắt cũng biết được là Lộ Quân Dao đang nghĩ gì, rõ ràng là lo lắng còn tỏ vẻ thờ ơ, đến khi thật sự mất đi rồi lại hối tiếc. Dù lòng yếu đuối vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ, tâm trạng vốn không ổn lại cứ tỏ ra không sao.

“Cậu nói mà không cắn phải lưỡi sao? Rõ ràng là ai sốt sắng lắm khi nghe tin Lăng Trạch Hàm hẹn với đối tác nữ xinh đẹp. Cậu thôi cái bài diễn cũ rích đó đi, không qua được mắt tớ đâu!”

Lời lẽ của Cố Tịnh như gáo nước lạnh tạt vào mặt Lộ Quân Dao, khiến cô run rẩy, sắc mặc càng thêm vô hồn, hai chữ “sầu não” đã ghi rõ trên vầng trán bướng bỉnh của cô.

“Chỉ là tớ thấy tò mò thôi!”

“Dù sao thì cũng đã tới rồi, mau lại xem xem thế nào.”

Cố Tịnh nóng lòng đứng dậy, khiến Lộ Quân Dao hốt hoảng kéo lại, gương mặt không còn chút máu.

“Cậu điên sao? Mình lấy tư cách gì để quan tâm chứ!”

“Tư cách là bà Lăng.” Cố Tịnh thản nhiên đáp lại.

Dùng tay ra hiệu im lặng, Lộ Quân Dao bối rối đến hành động cũng điên loạn theo.

“Cậu nhỏ tiếng thôi! Sợ người khác không nghe thấy à.”

Hai mắt Cố Tịnh trừng lớn, đôi con người đen nháy ẩn duật bao nghĩ suy tối tăm, khiến Lộ Quân Dao rợn người. Nếu cứ như thế mà đi lại bàn người khác thì không phải chỉ là mất mặt thôi đâu, mà chắc chắn còn bị khinh rẻ, mấy hôm trước cô còn mạnh miệng tuyên bố trước mặt Lăng Trạch Hàm, là giữa họ hoàn toàn không còn chút quan hệ gì nữa cả. Nay lại tự ý xen vào, có phải là cô đang tự vả mình hay không?

“Sao phải sợ?”

Mày của Lộ Quân Dao nhiu lại, ra vẻ khó xử đáng thương, thanh âm trầm thấp như đang trong trạng thái tuyệt vọng.

“Tịnh Tịnh à, tớ thực sự không còn tư cách nữa rồi. Cứ ngồi đây xem họ như thế nào trước đã.”

Điều đó khiến Cố Tịnh tức chết, thật chẳng hiểu nổi Lộ Quân Dao đang nghĩ gì?

“Có phải đầu cậu úng nước rồi hay không hả? Cậu ngồi đây để xem tình địch giở trò sao?” Vỗ tay day trán, Cố Tịnh bất lực đến nản lòng. “Sao tớ lại chọn làm bạn với một người như cậu cơ chứ? Có phải kiếp trước tớ nợ gì cậu không vậy?”

“Hứ! Giờ cậu hối hận cũng muộn rồi. Kiếp này tới nhất định sẽ bám lấy cậu suốt đời, không cho cậu có cơ hội rời xa thị phi như tớ đâu!”

“Suỵt…” Dùng ngón tay giữa đặt lên vành môi, ra hiệu im lặng, Cố Tịnh ngước mắt nhìn về phía bàn mà Lăng Trạch Hàm đang ngồi, ẩn duật trong đáy mắt là sự khó hiểu, rốt cuộc hai người họ đang muốn làm gì? “Dao Dao, cậu nhìn xem, họ làm vậy là sao chứ?”