Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 60: Bóng hồng duy nhất trong đời anh



Là gió khiến mắt cô cay cay hay vì cảm động mà rưng rưng lệ, khoé mi cô ướt nhoè, tầm nhìn cũng bị hạn chế. Thân ảnh cao lớn trước mặt như hoàng tử gió, cứ thấp thoáng nơi đáy mắt cô, như muốn cuốn đi linh hồn cô, để cô mãi mãi nhớ về người ấy.

Mép môi cô cứ vểnh lên rồi lại hạ xuống, muốn nói nhưng lại chẳng thốt nên thành lời, cổ họng như bị một bàn tay bóp nghẹn, tại sao cô lại xúc động đến như thế này?

Có một sự thật mà cô không cách nào phủ nhận được, đó là khi ở trước mặt người đàn ông này, cô như thoát thân khỏi mình, không thể dựa vào lí trí, cứ mơ màng bước vào thế giới do anh tạo ra, bên trong thế giới ấy, tuy không đậm màu hồng như tiểu thuyết ngôn tình vẫn thường nhắc đến nhưng lại có một vài chi tiết rập khuôn, như được số mệnh sắp đặt sẵn.

Cơn gió lạnh lẽo thổi tới, như lay tỉnh ý thức Lộ Quân Dao, cô đứng phắt dậy, xoay lưng lau nước mắt, cố nuốt tất cả những nghẹn ngào vào trong lòng, cất lên thanh âm đầy u ám.

“Trạch Hàm, xin lỗi, chúng ta đã ly hôn rồi, không thể nào quay lại như trước nữa. Huống hồ, giờ em đã có Thiên Thiên, lại không thể nhớ ra bố của nó là ai, em không thể ích kỉ cho riêng mình được.”

Run run nắm lấy bàn tay Lộ Quân Dao, cô cảm nhận thấy rõ hàn khí nơi anh, bàn tay anh như bị tản băng đóng chặt.

Sâu trong đáy mắt anh là mâu thuẫn và âu lo, điều mà trước nay chưa từng có, hình như anh thực sự đã đổi thay đi nhiều, không còn là Lăng Trạch Hàm cao cao tại thượng không vướng bận, không để tâm giống như trước. Hiện tại, cô chính là yếu điểm duy nhất của anh, cũng chính là mối lo dai dẳng không dứt, cứ giằng xé tâm can anh mỗi ngày.

“Thiên Thiên chính là con trai của chúng ta, em cũng không cần phải cố nhớ gì cả, chỉ cần em tin anh thêm lần nữa. Dao Dao, từ ngày mất đi em, anh mới biết thế nào là nhắm mắt đi trong bóng đêm, thế nào là uống say để không phải nhớ. Giây phút bất ngờ gặp lại em, trong mắt anh như có luồng sáng rõ rệt, giúp anh từng bước đi ra khỏi hố đen. Ví như Trái Đất cần Mặt Trời bao nhiêu thì anh cũng cần em bấy nhiêu. Có em, cuộc sống của anh mới thực ý nghĩa, cho dù bị rút gọn tuổi thọ anh cũng cảm thấy cam lòng.”

Lòng bất an khiến hành động Lộ Quân Dao mù quáng, cô xoay người, kiễng chân cao lên vừa tầm, đặt nụ hôn trên làn môi anh chặn lại mấy lời nói sáo rỗng.

“Từ nay em cấm anh không được nói ra mấy lời như vừa rồi nữa. Anh phải sống lâu, thật lâu, để chăm sóc cho em và con.”

Thoạt đầu là ngạc nhiên, nhưng Lăng Trạch Hàm nhanh chóng thích ứng, anh cúi đầu nhẹ, cắn môi cô, hai lớp môi mềm cứ quyện lẫn vào nhau, mút mát từng hồi đầy ngọt ngào.

Nụ hôn quyện sâu, cuống lưỡi mềm bắt đầu thọt sâu vào trong khoang miệng đối phương mà tinh nghịch, sự vui đùa ấy càng tiết thêm nhiều xúc cảm.

Càng lúc anh càng điên cuồng thống trị trên làn môi mềm như cánh hồng chớm nở của cô, cắn thật sâu, thật mạnh, như muốn lưu giữ vết tích, để khẳng định chủ quyền, như để thoả mãn sự sung sướng, vì sau ngần ấy thời gian cuối cùng cô cũng đã gật đầu.

Hai con người, hai hơi thở, hai nhịp đập con tim hoà làm một, khuấy đảo bầu không khí hạnh phúc tràn ngập, dung hoà bao nỗi nhớ và khát khao.

“Cảm ơn em.”

Nụ cười nhẹ như ánh nắng xuân hiện trên bờ môi Lộ Quân Dao, cô âu yếm nhìn anh, hai cánh tay vòng tới ôm lấy thắt lưng anh.

“Cảm ơn gì chứ, đồ ngốc. Thực ra em chưa từng hết yêu anh, mặc dù em bị mất trí nhớ, nhưng trái tim em vẫn còn vẹn nguyên như thủa ban đầu, chỉ có tình yêu lớn thêm chứ chưa bao giờ nhạt đi.”

Khom lưng cúi đầu, vầng trán anh chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng và thanh thoát, nhưng chứa đựng bao sự yêu thương, cô có thể cảm nhận được là tình yêu của anh dành cho mình nhiều tới mức nào.

“Dao Dao, anh yêu em, yêu em nhất trên trần đời.”

Ngước đáy mắt hạnh phúc lên nhìn anh, cô hé lên nụ cười rạng rỡ, nụ cười của Lộ tiểu thư chính thống, nụ cười đã hớp hồn anh vào nhiều năm trước. Sau nhiều năm chuyển mình đầy trăn trở, nụ cười tươi đẹp ấy một lần nữa lại được nở hoa.

“Hôm nay dẻo miệng thế! Trước kia có thấy anh như này bao giờ đâu!”

Đặt nhẹ cái hôn lên vầng trán bướng bỉnh của cô, Lăng Trạch Hàm thực tại như tiên tử sáng lấp lánh trong mắt Lộ Quân Dao, phi thường và cao thượng, tuyệt sắc giai nhân.

“Trước kia là do anh ngu si không biết báu vật đang ở ngay bên mình. Bây giờ thì khác rồi, nhất định anh sẽ trân trọng em như châu báu ngọc ngà, không để chầy xước, càng không để mất đi miếng da thịt nào.”

Đan xen qua kẽ ngón tay, họ nắm tay nhau dạo bước, thênh thang trên con phố vắng tanh, giữa sự tăm tối của màn đêm muộn, có một tia sáng hạnh phúc len lói, như muốn tuyên chiến với số mệnh, chúng tôi đã đánh bại các người.

Từ đầu họ đến với nhau vì thù hận, vì một người phụ nữ khác, trải qua bao con đường gập ghềnh khắc nghiệt, hiện tại mọi nút thắt đã được tháo bỏ, cuối cùng họ cũng có thể đường đường chính chính nắm tay nhau, nguyện một đời không chia lìa.

“Dao Dao, trước kia em có từng hối hận khi lấy anh không?”

Ánh mắt nhìn về phía trước, khác với sự vô định mọi khi, nay hướng nhìn của cô đã đủ rõ ràng, tương lai trong tầm tay với.

“Chưa từng. Thực ra, em đã yêu anh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu hơn những gì mà em nghĩ, mỗi ngày được ở cạnh anh, em cảm thấy rất vui. Tuy là cuộc sống hôn nhân không như em ước muốn nhưng ít nhất em cũng đã được làm vợ anh, cùng anh vượt qua giai đoạn khủng hoảng, khó khăn nhất trên đoạn đường đời của anh.”

Cô gái này khiến người ta không cách nào ghét bỏ được, suy nghĩ của cô vẫn thuần khiết như ngày nào, sự đôn hậu của cô khiến trái tim anh không ngừng loạn nhịp, cũng vì thế, mà cô trở thành bóng hồng duy nhất trong đời anh.