Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 72: Trong tiếng đàn có em



Buổi tối, tại nhà hàng Tây…

Mẹ con Lộ Quân Dao được dẫn tới bàn đã được đặt sẵn, đang ngoái mắt kiếm tìm dáng hình Lăng Trạch Hàm nhưng chẳng thấy đâu, bất ngờ tiếng đàn piano vang lên, âm thanh nhẹ nhàng và sâu lắng, phảng phất vào trong không gian tĩnh lặng.

Nhờ có tiếng đàn mà khung cảnh nhà hàng càng thêm lãng mạn, là cơ hội cho những cặp đôi tỏ tình, cũng là thời cơ để vợ chồng già hâm nóng tình cảm. Đó là giai điệu Bleeding love nổi tiếng, âm điệu sâu lắng, nhịp điệu lúc trầm ngâm, lúc bay bổng, tạo nên một điệp khúc đi vào lòng người.

“Ba kìa mẹ…” Thiên Thiên vỗ vỗ bả vai Lộ Quân Dao, chỉ về hướng đàn piano.

Lăng Trạch Hàm lịch lãm trong bộ vest trắng, những ngón tay mềm mại di chuyển trên nốt đàn trắng đen, hai mắt anh nhắm nghiền lại, từ tâm phát ra tiếng nhạc du dương.

Gương mặt anh tú toả sáng, đôi mắt thanh khiết như giọt sương ban mai, sống mũi nhấp nhô tựa ngọn đồi xa xăm lúc hiện lúc ẩn trong bóng dáng chiều tà, làn môi anh đào quyến rũ, thi thoảng lại nhấp nhô theo tiếng đàn.

Lớp vỏ lạnh lùng thường ngày đều tiêu tán, chỉ còn lại là sự ôn nhu và thâm tình lắng đọng trong đáy mắt anh. Nụ cười của anh khiến cô như đặt mình vào ánh mặt trời, làm cho người ta ấm áp như tắm gió xuân. Cảm giác thật thư thái và dễ chịu.

Đôi mắt Lộ Quân Dao sáng rực khi ngắm nhìn dáng vẻ tâm tình của anh, nhịp đập trái tim rộn ràng như khúc nhạc, phảng phất một niềm hạnh phúc bất tận.

Kết thúc bản nhạc bằng tràng pháo tay, Lăng Trạch Hàm lịch lãm đứng dậy, chầm chậm tiến về phía Lộ Quân Dao, phong thái rực rỡ như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời.

“Nữ hoàng của anh, em có hài lòng về bản nhạc anh dành tặng em không?”

Thanh âm như rượu ngon thượng đẳng, rót vào trái tim cô, vừa từ tính lại cuốn hút, khiến cô không cách nào quên được, trên gương mặt kiều diễm, càng ngày càng hiện rõ vẻ hạnh phúc.

“Hài lòng… rất hài lòng…”

Đôi mắt lấp lánh như sao đêm, đôi môi nở nụ cười quyến rũ, sâu trong ánh mắt cô chứa đầy sự thâm tình và dịu dàng, nhìn người đàn ông trước mặt bằng tất cả tình yêu thương.

“Ba Hàm… rất soái ca…” Thiên Thiên góp vui bằng cái like và lời khen khách sáo.

Nhẹ ngồi xuống vị trí của mình, Lăng Trạch Hàm lần lượt gắp thức ăn cho vào chén mẹ con Quân Dao, mỗi người anh đều thương yêu theo cách của mình, là tình yêu, tình phụ tử, tình thân.

“Trạch Hàm, anh học đàn piano lúc nào vậy?” Lộ Quân Dao nghi hoặc nhìn anh, tò mò hỏi.

“Là lúc nhỏ mẹ dạy anh, nhưng sau này có quá nhiều biến cố xảy ra, anh đã không còn đàn nữa.” Lăng Trạch Hàm nhẹ nhàng đáp lại, thoáng hồi tưởng về những kí ức ngày thơ bé. “Mẹ anh là nghệ sĩ piano, tiếng đàn của bà nghe thấy sâu lắng, nhưng khi sự nghiệp của bà đang đứng trên đỉnh cao thì lại mắc bệnh ung thu, không lâu sau đó bà qua đời. Từ đó anh cũng ít tiếp xúc piano hơn, vì sợ mình sẽ không vượt qua nỗi đau mất mẹ, dần dần cũng lãng quên đi cách đàn, và quên đi cả việc mình từng biết đàn.”

“Vậy tại sao hôm nay anh lại đàn?” Lộ Quân Dao rưng rưng lệ hỏi tiếp.

“Vì trong tiếng đàn có bóng hình em, từ khi có em, mọi ám ảnh của quá khứ trong anh đều trở thành kỉ niệm đẹp. Em giống như khúc nhạc của cuộc đời anh, giúp anh bước qua những giai đoạn đen tối nhất.” Giọng nói của anh nghẹn ngào vì bị cảm xúc bóp chặt.

Trên thế gian này luôn có những sự thay đổi hiển nhiên, nhưng cũng có những sự thay đổi vì một người.

—————————-

Ba ngày sau…

Lộ Quân Dao có lịch makeup ở thành phố bên cạnh, vì thế buộc phải xa nhà mấy ngày liền, cô dặn dò ba con Lăng Trạch Hàm cẩn thận, quyến luyến tạm biệt rồi mới rời đi.

Thành phố xa lạ khiến cô không quen, sự tấp nập khiến cô có chút lạc lõng, dường như là do thiếu đi bóng anh.

Kết thúc công việc khá muộn, Lộ Quân Dao không gọi được xe, bèn lội bộ trở về phòng. Tới đoạn hẻm vắng, bất ngờ cô bị một người khống chế từ phía sau, hơi thở nam tính phảng phất, miệng bị bít chặt bằng mảnh vải có chứa thuốc mê, chỉ mấy giây sau đó, cô liền ngất xỉu.

Đến khi tỉnh lại, cô đã bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, không ánh đèn, không một bóng người, khiến cô kinh hồn bạt vía. Toàn thân cô nhũn ra, hình như thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, muốn gượng dậy nhưng không thể. Tay chân cô đều bị dây thừng trói chặt, cứ cử động là sẽ đau đến tận xương tuỷ.

“Có ai không? Cứu tôi với…”

Tiếng thét yếu xìu, như người đuối sức, dường như vang vọng trong bất lực. Vì ngoài tiếng cô vọng lại trong sự bao la của đất trời, thì chẳng có ai hồi đáp.

Lòng bất an trồi lên dự cảm xấu, thân thể cô run lẩy bẩy, cố tìm kiếm ánh sáng xung quanh, nhưng cả không gian đều là bóng tối rợn người.

Tĩnh lặng, cô đơn, âm u, xám mịt, tất cả như bóp chặt lấy trái tim cô, khiến cô không thở nổi.

Rốt cuộc là ai? Ai mang cô tới đây?

Ánh đèn pin chập chờn giọi tới, một dáng hình phổng phao đi về phía cô, sự tối tăm khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt nam nhân đó, nhưng cô có thể cảm nhận được sát khí trên gã chằng chịt, dường như chỉ muốn bóp chết cô.

“Anh… là ai? Sao lại bắt tôi?”

Gã dập tắt đi điếu thuốc trên tay, nhả nốt hơi khói trong miệng, mạnh bạo bước tới gần cô, bàn tay dơ bẩn nâng cằm cô lên, liếc nhìn cô cười man rợn.

“Anh muốn làm gì?”

Giọng cô đầy run sợ, ánh mắt âm trầm lén nhìn người đàn ông kia, giây phút gã nhìn cô như loé lên tia thống hận, cô không biết gã là ai, tại sao gã lại thống hận?

“Tôi muốn làm gì sao? Tôi sẽ để cô và tên họ Lăng kia biết thế nào là bị chia cắt? Thế nào là tàn nhẫn?”

Tên họ Lăng?

Gã đang đang nói tới Trạch Hàm sao?

Gã có ý gì?

Muốn giết chết cô sao?

Lòng Lộ Quân Dao rối như tơ tằm, càng ngày càng cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo.