Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 74: Tìm em



Cùng thời điểm đó tại biệt thự Lăng gia, Lăng Trạch Hàm lòng như lửa đốt, anh đã gọi hàng trăm cuộc điện thoại cho Lộ Quân Dao nhưng lại chẳng nhận được bất cứ hồi âm nào. Sự bất an khiến lòng anh trồi lên linh cảm xấu.

Anh thừa nhận, mỗi một giây một phút cô rời khỏi tầm mắt là lòng anh lại không yên, giờ đến điện thoại cũng không liên lạc được, tim anh cồn cào như bị kim đâm.

Hiện tại, đã gần mười giờ đêm, tính ra thì cô đã tan làm được hơn một tiếng, nếu là điện thoại hết pin thì cũng đã liên lạc rồi mới phải, sao lại không có tin tức gì thế này?

Nghĩ đến đây, tâm can anh như bị giằng xé mãnh liệt.

Trong không gian yên tĩnh, độc tôn vang lên tiếng gõ cửa, Cao Thiên mang theo xấp tài liệu vội vã đi vào, bước chân gấp gáp, thần sắc trên gương mặt có vẻ không tốt lắm!

“Lăng tổng, bên khách sạn phu nhân báo lại là tối nay cô ấy chưa quay về. Còn nữa, tôi đã điều tra ra được người đứng sau tung tin đồn gần đây là Âu Dương, anh ta là thanh mai trúc mã của Ôn Tiểu Noãn.”

Lăng Trạch Hàm không thể nhẫn nại để nghe thêm được nữa, lập tức hỏi lại:

“Giờ tên Âu Dương đó đang ở đâu?”

Cao Thiên lật trong tài liệu, như muốn tra cứu điều gì đó, một lát sau mới lên tiếng đáp:

“Mấy ngày trước anh ta đã tới thành phố Sơn Tây…” Âm trầm lại mấy giây, Cao Thiên chợt thảng thốt: “Đó là thành phố nơi phu nhân làm việc… không lẽ…”

Vơ vội tấm áo vest treo sau ghế, Lăng Trạch Hàm cùng Cao Thiên tức tốc khởi hành tới thành phố Sơn Tây. Suốt dọc đường anh vắt óc suy nghĩ những nơi Âu Dương có thể tới, thi thoảng lại bị sự lo lắng làm cho nhiễu loạn, tâm trí anh rối như tơ vò, lòng như bị cứa đứt đoạn, đau đến tái tê.

Từ lâu anh đã nhận ra Âu Dương có tình cảm với Ôn Tiểu Noãn, nhưng lại chưa từng nghĩ hắn điên loạn tới mức này, vì thế mới không chút đề phòng nào, chuyện lần này là sơ suất của anh, nếu như cô xảy ra chuyện gì thật thì suốt đời này anh sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân.

Chưa bao giờ anh lại cảm thấy tốc độ bảy mươi ki-lô-mét trên giờ lại lâu tới như thế, hiện tại, một phút đối với anh như cả một thế kỉ đằng đẵng, thật là dài, thật là vô vọng.

“Cao Thiên, nhanh lên một chút!” Lăng Trạch Hàm nóng ruột thúc giục.

“Đã nhanh lắm rồi thưa chủ tịch, nếu còn tăng tốc độ thì chúng ta sẽ không toàn mạng để tới nơi nữa đâu.” Cao Thiên nhiu mày, anh ta hiểu rõ lòng Lăng tổng đang rất lo lắng, phu nhân gặp chuyện không lo sao được, nhưng cũng đâu thể vì thế mà coi thường tính mạng của bản thân, muốn cứu được người trước tiên họ phải an toàn cái đã.

Gió đêm ấy rất lạnh, nhưng không thể nào lạnh bằng lòng anh.

Mỗi khi nghĩ tới việc giờ cô đang một mình chịu khổ, bị cái lạnh bao trùm, bị sợ hãi càn quấy, thì lòng anh như bị từng miểng thuỷ tinh đâm thọc vào trong, đau như người chết đi sống lại. Ước gì anh có thể chịu mọi thứ thay cô!

Trong bóng đêm đen kịt, có một người đàn ông điên cuồng chạy trên các mặt phố vắng, truy hỏi từng người một về tin tức của cô, dù đã nhận được hàng trăm cái lắc đầu nói rằng không biết, dù toàn thân đã mệt rã rời, nhưng anh nhất định không chịu từ bỏ, chỉ cần còn có một tia hi vọng mong manh anh cũng phãi phải nắm lấy.

Tờ mờ sáng, vệt sáng chập chờn, chân mây đang dần tản ra, trong đầu Lăng Trạch Hàm thoảng qua câu nói của Ôn Tiểu Noãn lúc trước, cô ta từng nhắc tới ngôi nhà trên núi Hương Khê, Âu Dương thường đưa cô ta tới đó mỗi khi tâm trạng không vui.

“Tôi biết rồi…” Đôi mắt u ám của Lăng Trạch Hàm loé lên tia sáng bất chợt, sinh khí trong người anh dần hồi phục.

“Lăng tổng anh biết gì cơ?” Cao Thiên ở bên thảng thốt hỏi lại.

“Giờ tôi tới đó, cậu đi báo cảnh sát đi.” Rảo bước về phía xe, Lăng Trạch Hàm chỉ kịp hắt lại mệnh lệnh sau cuối cho Cao Thiên.

“Nhưng mà ở đâu?” Cao Thiên gắng gượng hỏi.

“Đỉnh núi Hương Khê.”

Nói xong, Lăng Trạch Hàm lập tức lái xe đi mất hút, như cơn gió bay qua mắt Cao Thiên.

Mặt trời loé rạng rơi chân mây, tia nắng ươm vàng giọi qua khung cửa sổ bé nhỏ, phảng phất tới gương mặt kiều diễm của Lộ Quân Dao, khiến cô khó chịu mà nhăn nhó lại.

Mi mắt chớp chớp, tròng mắt mở ra, cô mệt mỏi nhìn xung quanh, ánh sáng đã có, nhưng sự u ám lại chưa từng vơi đi, căn phòng bị bít kín hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, thứ duy nhất cô có thể giao lưu chính là ánh mặt trời chói chang qua khe cửa.

“Xem ra hắn không muốn tới cứu cô rồi?”

Âu Dương nham hiểm đi từ ngoài cửa vào, lời nói mang hàm ý giễu cợt, ánh mắt sắc bén nhìn bộ dạng lếch thếch của Lộ Quân Dao.

Với trí thông minh của Lăng Trạch Hàm không thể không đoán ra được nơi này, nếu không phải là vì anh không muốn cứu cô thì là do Âu Dương đề cao anh quá.

“Đàn ông chung tình như tôi hiếm lắm! Hắn nói yêu cô cũng chỉ là lời đầu môi thôi! Nếu không thì khi xưa hắn đã không bỏ rơi cô mà chọn Tiểu Noãn.”

“Chẳng phải bây giờ anh ấy cũng vứt bỏ Ôn Tiểu Noãn để chọn tôi đó sao?”

Ngước mắt lên nhìn, mặc dù cơ thể cô đã bị suy nhược nhưng trong đáy mắt vẫn rất quật cường.

Lời của cô lại vô tình chạm tới giới hạn của Âu Dương, hắn hung hăng bóp cổ cô, ghì chặt thân thể non tơ của cô vào tường, hai mắt trợn tròn như tà ma  hung ác sắp làm chuyện xấu.

“Câm miệng! Cô không có tư cách để nhắc tới Tiểu Noãn của tôi!”

“Á…”

Tiếng thét khản đặc, Lộ Quân Dao bị Âu Dương dồn ép tới mực mặt đỏ tía tai, miệng há hốc thở hổn hển, cổ họng nghẹn cứng, nói không nên lời.

“Buông…á…”

Hắn tà gian hung ác, thô bạo điên cuồng, trong mắt hắn chỉ toàn là thù hận, không có lấy một tia thương cảm nào.

Người đàn ông này điên thật rồi…!ng hình nam nhân cao lớn vội vã bước vào, gằn giọng quát lớn: “Buông cô ấy ra.”