Lãnh Chúa Và Rồng

Chương 13: Sầu muộn của lãnh chúa văn nghệ



Món nợ thả thính năm ấy rồi sẽ có một ngày bị ghẹo ngược lại

48.

Sau trận chiến với Ancel, địa vị bá chủ trên lục địa Vanus của chúng tôi hoàn toàn được thiết lập, không cách nào lung lay.

Trên mảnh đất này đã không còn thế lực nào có thể uy hiếp được tôi. Câu chuyện của chúng tôi trở thành truyền thuyết, được viết vào những thoại bản truyền kỳ.

Lòng tôi lại thấy bất an mơ hồ, dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Đó là một buổi tối bình thường, tôi ngồi bên giường chờ Frius sang thay đồ ngủ cho mình.

Hắn ôm tôi nhét vào trong chăn, thân mật hôn tôi như mọi ngày, đoạn áp trán vào trán tôi, cất giọng khàn khàn:

–  Adam, ta phải rời đi. Trong nhà có chuyện cần ta về giải quyết, chờ ta giải quyết xong sẽ quay lại tìm em.

Tôi luôn rõ rằng Frius chẳng phải là một con rồng tầm thường. Hắn chọn rời đi vào lúc này là bởi bây giờ không còn thứ gì có thể tổn thương tôi được nữa. Hắn giúp tôi đến bước này, chiếu theo góc độ của hắn mà nói là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Lòng tôi đâm hốt hoảng, đưa tay ôm lấy hắn thật chặt, tôi hệt như một tên nhóc con không biết điều.

– A Phất đừng đi, ta không muốn anh rời đi.

Tôi vùi đầu vào ngực hắn nói tựa lên án, trong giọng nói thậm chí còn mang theo nức nở. Tôi nghĩ nguyên do nhất định là bởi lâu lắm rồi Frius chưa đọc tập thơ Haider cho tôi nghe.

– Ngoan nào. – Giọng của hắn vẫn bình tĩnh hững hờ như cũ, hắn hôn trấn an tôi, thủ thỉ – Ta sẽ quay lại mà, chỉ cần chờ ta thôi.

49.

Tôi và Frius cùng nhau đến bờ biển nơi tôi tìm thấy hắn.

Mọi chuyện bắt đầu từ đây, rồi cũng sẽ kết thúc tại nơi này.

Tôi tùy hứng từ chối những người khác đi cùng, chỉ dắt Anthony đến đây. Ông bạn già này sẽ vững vàng đưa lãnh chúa mù tôi đây quay về pháo đài.

Khi đến nơi tôi buông Anthony ra, dựa theo cảm nhận đứng đối diện với Frius. Hắn không nói gì mà chỉ cúi đầu hôn tôi.

Tôi có hơi xấu hổ, dù sao thì loại hành động này trước giờ chỉ phát sinh trong phòng ngủ và trên bầu trời. Song nỗi buồn ly biệt đã nhanh chóng thổi tan chút ngại ngùng này.

Trong khoảnh khắc lòng buồn nhất, tôi cảm thấy Frius dùng lưỡi đẩy một thứ cứng cứng gì đó vào miệng tôi, buộc tôi phải nuốt xuống.

– A Phất… – Đây là cái gì thế? Tôi muốn hỏi hắn khi được buông ra nhưng lại không có cơ hội mở miệng.

Frius ôm lấy tôi từ phía sau, cúi đầu dùng hàm răng bén nhọn nhẹ nhàng liếm cắn gáy tôi, đoạn phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: “… Lần này thử nguyên hình nhé?”

Tôi cực kỳ muốn đánh hắn. Người ta bảo con người sắp chết nói lời tốt lành[1], hắn sắp đi rồi mà chẳng chịu nghĩ xem phải làm chút chuyện tốt gì.

Nhưng tôi không đánh hắn. Tôi cúi đầu, nghe mình dùng âm thanh nghẹn ngào hỏi hắn:

– Là nguyên hình chưa biến nhỏ ấy hả?

Frius cho tôi một tiếng “Ừm”.

Tôi nghĩ hắn sắp phải rời đi, thế là cực kỳ tủi thân đau lòng đáp ứng hắn.

50.

Tôi nghĩ nhất định sầu muộn đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, lần này tôi ấy vậy mà lại cảm thấy rất ổn. Không bị thương, cơ thể cũng không quá đau nhức, quan trọng nhất là duy trì tỉnh táo trong suốt quá trình, sau khi kết thúc còn cảm thấy tinh lực sung mãn.

Cũng có thể do Frius kiềm chế.

Hắn biến trở về hình người đỡ tôi lên ngựa, nói với tôi:

– Ta nhìn em đi rồi mới đi.

Tôi đáp ứng hắn, thúc Anthony mang tôi rời đi.

Sau đó, đoán chừng đã rời khỏi phạm vi nhìn thấy của Frius, tôi ghìm dây cương tỏ ý Anthony dừng lại.

Tôi ngừng lại ở đó, ngồi trên lưng ngựa, mãi đến khi nghe được tiếng vỗ cánh xé gió quen thuộc, nghe được tiếng rồng ngâm khẽ lượn vòng trên mặt biển, mới mặc cho những giọt nước mắt vẫn luôn kìm nén lăn dài.

Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí tôi còn cảm thấy biết ơn vì khi mù thính lực của tôi đã nhạy bén hơn rất nhiều.

Tôi nghĩ chắc chắn do lâu lắm rồi tôi không đọc thơ của Haider nên mới như vậy.

Sau đó tôi lại nghĩ đến tương lai sau này sẽ không có ai hay con rồng nào đọc thơ cho kẻ mù này nghe nữa.