Lạnh Lùng Tổng Tài Phu Nhân

Chương 17



Anh đưa cô đến một căn nhà ở ngoại ô. Đây là nhà riêng của anh, anh mua nó khi mới về nước. Trong đêm khuya tối, anh ôm cô bước vào nhà. Chưa kịp mở điện cô đã ôm chằm lấy anh. Cô hôn anh, hôn dồn dập. Lúc này, anh cũng bị cuốn dần vào nụ hôn của cô, anh chủ động hôn lấy cô. Cô đã phần nào giảm bớt được khó chịu trong người, nhưng vẫn chưa đủ thoả mãn. Cô cảm thấy người mình nóng ran lên, dục vọng lại nổi lên trong cô. Cô bây giờ đã không còn là cô, đã hoàn toàn mất kiểm soát với hành động của mình.

Cô hôn anh rất lâu, từ từ đưa tay lên cởi chiếc áo của mình ra. Một thân hình tuyệt đẹp hiện ra trước mắt anh.Làn da trắng mịn, đường cong quyến rũ, trong đêm tối tất cả những thứ đó lại càng trở nên huyền ảo, thu hút hơn. Anh đã đắm chìm trong biển tình của cô.

Cô đưa tay vuốt lên khuôn mặt nam tính, điển trai của anh. Đôi môi cô dời môi anh trườn xuống cổ mà hôn. Cô ghé sát vào tai anh, cắn nhẹ rồi thì thầm.

"Xin anh... xin anh.hãy giúp em, em..m rất khó chịu"

Cô đưa tay lên mở từng nút áo của anh. Lúc này anh mới hoàn hồn, ý thức được bản thân mình đang làm gì. Anh đưa tay lên nắm lấy tay cô, nhặt chiếc áo dưới đất lên, mặc vào người cho cô. Ôm cô thật chặt, gọi một cú điện thoại.

" Đến đây ngay đi"

Cô được anh ôm chặt trong lòng nhưng vẫn cố uốn éo, hôn lấy anh, vì cô cảm thấy bản thân khó chịu và cần hơi ấm của đàn ông để giải tỏa cơn khó chịu này.

" Xin anh mà... e..m rất nóng... giúp em..đi"

Anh nhìn cô rồi ôm cô vào lòng mình chặt hơn. Anh đã cố giữ cho cái thú tính của bản thân không nổi lên. Bởi vì đơn giản, cô chính là người con gái anh yêu và anh sẽ không lợi dụng cô khi cô đang trong tình trạng như vậy.

Một lúc sau, một người phụ nữ xuất hiện, là bác sĩ riêng nhà anh.

" Sao vậy giám đốc, có chuyện gì mà anh gọi tôi đến đây giờ này"

" Cô ấy bị bỏ thuốc, giúp cô ấy đi"

Bác sĩ nhìn Tử Yên đang nằm trong vòng tay của Thiệu Huy rồi bước đến đỡ lấy cô. Cho cô uống một viên làm giảm tác dụng của thuốc.

" Viên này chỉ có thế làm giảm tác dụng của thuốc, giúp cô ấy bớt khó chịu hơn thôi. Nếu muốn loại bỏ hoàn toàn thì có thể điều tiết cơ thể bằng cách tắm nước lạnh"

" Bây giờ đang là giữa đêm mà, cô ấy sẽ cảm lạnh"

" Vậy tôi cũng hết cách"

" Thôi được rồi, tắm xong sẽ cho cô ấy uống thuốc hạ sốt"

Sau khi bác sĩ tắm xong cho cô thì được anh tiễn về. Anh bế cô lên giường, đắp mền cho cô, tăng nhiệt độ phòng lên cao. Cả đêm đó anh đã không chợp mắt mà cứ ngồi cạnh giường canh giấc ngủ cho cô.

Sang sớm, khi mặt trời đã lên, chim hót líu lo trong vườn nhà.

" Không... tránh ra... đừng... đừng lại gần tôi"

Cô nhăn mặt, chân tay quơ lung tung mà hét lên. Anh thấy cô gặp ác mộng liền ôm lấy cô.

" Tử Yên, không sao rồi, tất cả đã ổn rồi"

Cô giật mình rồi mở mắt ra. Thấy mình đang nằm trong vòng tay anh thì liền đẩy anh ra xa. Cô hoảng sợ nhìn thân thể mình.

" Tôi... tôi..."

" Không sao rồi, em ổn rồi, hắn không có làm gì em hết"

" Mẹ tôi có biết chuyện này không"

" Mẹ em không biết chuyện này"

" Cảm ơn anh vì đã không làm bà lo lắng"

" Tại sao hôm qua em lại đồng ý đi gặp hắn ta"

" Là tôi tin anh, tin những lời anh nói ở bãi biển, cho nên... Bây giờ tôi mới hiểu tôi lại đặt niềm tin sai chỗ rồi. Đàn ông các anh đều xem phụ nữ chúng tôi là một trò chơi, là một thứ mua vui. Hừ... tôi thật nực cười khi tin những lời nói của anh"

Anh nhìn cô, đôi mắt tràn đầy nước mắt tưởng chừng như sắp rơi xuống. Tại sao lòng anh lại đau như vậy? Tại sao thấy cô khóc anh lại khó chịu đến vậy?

" Xin lỗi em"

" Tôi sẽ không tha cho hắn ta"

" Tôi đã xử hắn rồi"

Cô nhìn anh, tại sao cô lại có chút mủi lòng khi vừa nói những lời khó nghe với anh.

" Tôi muốn về nhà"

" Anh sẽ đưa em về"