Lão Bà Đại Nhân, Ta Bắt Được Em Rồi!

Chương 3



"Tôi không lên!"

Cô bướng bỉnh cự tuyệt. Cố Lăng Thần cau có đi lại bế cô lên xe mặc cho cô vùng vẫy. Vào trong xe, anh ghì cô xuống ghế, ánh mắt lộ rõ sự tức giận:

"Yên lặng, còn cựa quậy tôi liền ăn cô trên xe."

"Anh, đồ lưu manh."

"Năm đó không phải rất giỏi chạy trốn sao? Giờ bị tôi bắt được, em nghĩ mình còn chạy được à?"

Cô không còn giãy giụa nữa, anh liền buông tay ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế xe.

"Đến biệt thự Đông Thành."

Quản lí Lưu nổ máy, Ngà hốt hoảng:

"Anh làm gì thế? Đưa tôi đi đâu?"

Không thấy hắn trả lời, trong lòng cô có chút bấn loạn:

"Nếu giờ không về khách sạn. Tiểu bảo bối sẽ lo lắm."

"Anh mau cho tôi xuống." Cô cố gắng đẩy cửa xe.

"Nháo đủ chưa? Im lặng mà theo tôi."

Lăng Thần gằn giọng khiến cô không dám nhúc nhích. Uy áp của đối phương thật đáng sợ, e rằng nếu cô còn làm loạn trên xe, hắn sẽ băm vằm cô ra thành từng mảnh. Cô đành nhắn tin cho con trai:

"Bảo bối, con ở đó đợi mami, khi nào xong việc liền về với con. Đừng chạy lung tung nhé!"

Thấy cậu bé đã xem, cô thở phào nhẹ nhõm. Bên phía Tô Nhiên, cậu lắc đầu ngao ngán:

"Người mẹ ngốc của mình luôn làm việc bất cẩn. Không biết có bị ai ức hiếp không. Nếu đến tối vẫn chưa về, mình sẽ đi tìm bà ấy."

Cố Lăng Thần đưa cô đến căn biệt thự mà trước đây cô đã từng ở nơi này làm chuyện đó với anh. Rõ ràng anh ta đang cố ý gợi lại chuyện cũ. Tố Ngà không muốn xuống xe, Lăng Thần lạnh nhạt:

"Đợi tôi bế cô xuống à?"

Cô rùng mình nghĩ đến cảnh nằm trong vòng tay hắn, vội theo đó nhảy xuống xe.

"Hừ, xuống thì xuống."

Tuy can đảm là vậy, nhưng khi vào trong nhà, cô lại căng thẳng nắm chặt quai túi. Lăng Thần bắt được biểu cảm của cô, khoé môi hắn khẽ cong lên:

"Biết sợ rồi? Ngày cô rời khỏi nơi này lại không có chút sợ hãi nào."

Hắn sát lại gần cô, tay vân vê đùa nghịch mái tóc dài của y. Cảm thấy không được tự nhiên, Ngà dùng tay đẩy mạnh Lăng Thần ra. Hắn thế mà khoẻ quá, cho dù dùng hết sức lực cũng không thể khiến hắn di chuyển.

"Anh muốn gì thì nói luôn, bớt dài dòng."

"Khẩu khí lớn."

Lăng Thần buông tay, đi lại chỗ ghế sofa rồi ngồi xuống đấy.

"Cô quay về rồi thì cũng nên trả món nợ cũ đi chứ?"

Tố Ngà khó chịu lườm anh:

"Nợ gì?"

Lăng Thần tỏ ra uỷ khuất:

"Sao có thể, cô thật sự không muốn chịu trách nhiệm với tôi?"

Gì? Hắn giây trước mặt lạnh còn dọa nạt cô, giây sau thay đổi một cách chóng mặt. Nhìn qua còn tưởng cô thực sự ức hiếp hắn.

"Vô sỉ. Muốn tôi bồi thường bao nhiêu, nói nhanh để tôi còn về."

"Cô thật sự nghĩ tôi thiếu mấy đồng bạc lẻ đó sao?"

Hắn vẫn trưng ra bộ mặt cam chịu ấy. Cũng đúng, nhìn nội thất trong căn biệt thự này, mỗi món đồ đều đủ nuôi sống cô cả đời, sao có thể cần vài đồng tiền ít ỏi của cô chứ.

"Vậy anh muốn gì?"

"Muốn cô có trách nhiệm với tôi! Ngoan ngoãn ở lại làm Cố phu nhân."

"Chuyện này tuyệt đối không thể." Cô nhăn nhó đáp.

"Tại sao?" Lăng Thần nghiêng đầu hỏi.

Tố Ngà thở dài:

"Tôi không thích anh, chuyện hôm đấy cũng chỉ do tôi say xỉn làm bừa, không thể tính."

Cố Lăng Thần không có ý nhượng bộ, mắt hắn cong lên trêu chọc:

"Lần đầu của tôi gìn giữ bao lâu nay đều bị cô cướp mất, cô lại vô trách nhiệm như vậy. Không sợ quả báo sao?"

Tố Ngà nghe đến đây, cười nhạt:

"Quả báo? Vậy trinh tiết của tôi do ai lấy mất? Anh nghĩ vài câu nói của anh có thể dọa chết tôi chắc."

Như trúng ý của hắn, Lăng Thần lại càng cười cợt:

"Đều đã bị đối phương lấy đi thứ quý giá, sao có thể nói không có tình cảm liền phủi sạch quan hệ?"

"Anh.. vậy mà gài tôi.."

Lăng Thần đan hai tay vào nhau, chống cằm nhìn Tố Ngà:

"Cô tự miệng nói ra, tôi chỉ theo đó đáp trả. Cứ cho là cô không có ý chịu trách nhiệm thì tôi cũng không phải kiểu người như thế. Tôi tự có quy tắc riêng của bản thân, không phải cô nói được thì được."

Tố Ngà nhận ra không thể cứ lấy đá chọi đá, liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Y cố nặn ra một nụ cười gượng ép:

"Chỉ cần ngài tha cho tôi, chuyện gì tôi cũng đều đồng ý với ngài. Trừ việc làm phu nhân gì đó thôi."

"Chuyện gì cũng được?" Lăng Thần hỏi.

Cô gật đầu lia lịa, khoé miệng Lăng Thần khẽ nhếch lên đầy hứng thú:

"Ha, vậy cũng được. Để lại số của cô rồi tôi sẽ thả cô đi."

Tố Ngà như vừa đạt được mục đích, cô vui vẻ móc từ trong túi ra chiếc bút với mảnh giấy trắng. Lăng Thần có chút tò mò:

"Trong túi cô lúc nào cũng có nó sao?"

Cô cầm bút vừa viết vừa nói:

"Đương nhiên, trí nhớ của tôi không tốt. Ra đường có những thứ cần nhớ đều phải ghi lại."

Nói rồi cô đặt tờ giấy xuống bàn, sau đó vội vàng chạy ra ngoài:

"Vậy nha, số của tôi đó. Cảm ơn đã rộng lượng bỏ qua. Bái bai."

"Cô nhóc này.."

Anh cầm mảnh giấy lên xem, khoé môi bất giác mỉm cười. Lại nhớ đến một bên má của Tố Ngà sưng tấy, mắt cũng đỏ ửng lên vì khóc, anh có chút không vui:

"Lưu Viễn."

Quản lý Lưu đứng bên cạnh nãy giờ, nghe xếp gọi mới dạ thưa. Lăng Thần cau mày nhìn ra ngoài cửa:

"Điều tra xem hôm nay cô ấy đã bị ai bắt nạt. Còn nữa, toàn bộ những gì liên quan đến cô nàng đấy, tôi đều muốn biết."

Lưu Viễn cúi đầu nhận việc, sau đó rời đi.

Tố Ngà lần nữa bắt taxi quay về khách sạn, vừa thấy Tố Nhiên, cô vui sướng chạy lại ôm lấy thằng bé.