Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 39



Nhìn thấy Phương Nhan không quan tâm, nhưng Trang Nhất Sinh không có tức giận, hắn ăn miếng bò bít tết thật chậm rãi: “Yên tâm, ở chỗ này không có ai làm phiền chúng ta.”

Phương Nhan ngẩng đầu lên, có chút bất mãn với cách nói của Trang Nhất Sinh, liền nói: “Nhớ kỹ, tôi là tôi, anh là anh, chúng ta không có khả năng.”

Trang Nhất Sinh chỉ là cười cười, đối với cảnh cáo của Phương Nhan không có trả lời. Phương Nhan cũng biết là mình đàn gảy tai trâu, thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa...Chúng ta nói về vụ án đi.”

Nàng ép buộc bản thân để điện thoại xuống, nhưng điện thoại lại báo có tin nhắn, là của Tạ Tử Kỳ. Nàng tự nói với mình là chỉ xem một lần nữa thôi, sau đó phải cùng Trang Nhất Sinh thảo luận vụ án.

[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Lão sư, nam nhân kia muốn dẫn Tê Ngô đi, bọn họ nhiều người, em cản không được, chỉ có thể báo cảnh sát.

Cái này đã vượt qua chuyện bạn học nên làm, Phương Nhan sắc mặt biển đổi, đã không thể ngồi yên được nữa.

“Thế nào? Sắc mặt khó coi vậy?” Trang Nhất Sinh ở đối diện giựt mình, liền nóng lòng hỏi.

Phương Nhan muốn đi, nhưng suy nghĩ một chút nói: “Trang Nhất Sinh, tôi cần anh giúp một chuyện.”

Trang Nhất Sinh không chút do dự đồng ý, hai người liền đi ra cửa, Phương Nhan vừa đi vừa nói ra kế hoạch của mình.

Quả nhiên, nhìn thấy Tạ Tử Kỳ đang cố gắng ngăn cản bọn hắn đưa Giang Tê Ngô đi. Hình như thời đại học đã có mâu thuẫn, lại thêm đã uống rượu, vốn là bạn bè tụ hội hiện tại đã chuẩn bị đánh nhau. Tạ Tử Kỳ bị một tên áo đen đè xuống đất, có tên nam nhân đang ôm Giang Tê Ngô đã ngất xỉu cười ha ha ha.

Không ai dám lên tiếng ngăn cản, chung quanh mọi người cũng tức giận nhưng không dám lên tiếng.

Trang Nhất Sinh vừa người thấy tên nam nhân kia liền gật đầu tỏ vẻ quen biết nói với Phương Nhan: “Tôi biết tên này.”

Phương Nhan liền hỏi, thì biết được hắn là thiếu gia con của một tập đoàn xí nghiệp. Nhưng hắn nổi danh không chỉ là thân phận thiếu gia của mình, mà là có giao du với cả hắc bạch lưỡng đạo, còn có hành vi rất côn đồ.

Sợ Phương Nhan hiểu lầm mình cũng tên thiếu gia đó có gì thông đồng nên liền nói: “Lần trước hắn bị kiện, tôi là luật sư của hắn...Vốn dĩ vụ án đó tôi không nhận, nhưng bởi vì cha của hắn với cha của tôi quan hệ rất tốt, nên tôi buộc lòng phải nhận.”

Phương Nhan căn bản không muốn biết chuyện này, hiện tại nàng chỉ muốn xông tới đánh tên kia. Mà bây giờ, nàng chậm rãi cởi áo khoác, đưa cho Trang Nhất Sinh, đi tới chỗ bọn họ.

Tạ Tử Kỳ nhìn thấy Phương Nhan, liền vũng vẫy: “Lão sư”. Liền nhớ hai tên vệ sĩ to lớn kia, liền la lớn: “Lão sư, đừng lo cho chúng em... Em đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đến ngày thôi.”

Nghe được câu này, nam nhân kia cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường: “Cảnh sát tới có thể làm được cái gì? Chúng ta quan hệ là người tình ta nguyện.”

Hắn vừa nói vừa ôm chặt Giang Tê Ngô hơn, nhưng Phương Nhan đã đi tới.

Nàng đứng trước mặt hắn một cách thoải mái, hắn thấy rõ tướng mạo của Phương Nhan, liền có hứng thú còn huýt sáo.

“Cái gọi là người tình ta nguyện, không phải kiểu sau khi uống say rồi xảy ra hành vi cưỡng chế... Tôi nghĩ, em nữ sinh này đã kích liệt giãy dụa, nhìn vết thương trên cổ ngươi là biết. Ngươi thẹn qua hóa giận, nên đánh nàng ngất xỉu...Ý đồ muốn thực hiện hàng vi tiếp theo...”

Phương Nhan từ trên người hắn phân tích đưa ra chứng cớ mình thấy được, nàng tiến thêm một bước, nhìn thẳng hắn: “Tôi nghĩ, ngươi là thiếu gia của một xí nghiệp lớn, chắc không muốn vì chuyện này mà mất hết tất cả đâu.”

Nam nhân nghe được Phương Nhan uy hiếp, sắc mặt trở nên rất khó coi, tiếp tục nghe Phương Nhan lạnh lùng nói: “Trước đây, ngươi cùng người ta xảy ra xung đột, ngươi tức giận làm rơi cái đồng hồ đã đeo lâu năm...”

Nghe như vậy, hắn nhìn thoáng qua cổ tay quả nhiên không có cái đồng hồ, chỉ có thể nhìn rõ được dấu vết của đồng hồ do đeo qua lâu mà để lại. Hắn muốn dấu tin tức của mình, sợ người trước mặt nhìn thấu toàn bộ.

Nhưng Phương Nhan vẫn không có bỏ qua, nàng có thể nhìn thấu được người trước mặt, tất cả những gì nàng thấy có thể chứng mình người này rất dễ nóng giận. Mà nàng chỉ muốn chọc giận người này, để hắn tấn công nàng, sau đó dù nàng làm gì cũng là phòng về chính đáng.

Quả nhiên, Phương Nhan còn chưa nói tới điểm chính thì hắn đã tức hổn hển, động thủ muốn bạt tai Phương Nhan. Phương Nhan lập tức tránh đi, ngược lại bắt lấy cổ tay hắn, dùng sức vặn ra sau. Hắn bị đau, tay đang ôm Giang Tê Ngô cũng buông lỏng. Phương Nhan nhẹ nhàng kéo một cái, đem Giang Tê Ngô vững vàng ôm vào trong ngực.

“Các ngươi còn đứng đó làm gì, đánh cô ta cho tôi, đánh mạnh vào!” Hắn điên cuồng la hét, Phương Nhan đem Giang Tê Ngô đẩy qua cho Trang Nhất Sinh.

Trang Nhất Sinh là chính nhân quân tử, thấy Phương Nhan đẩy Giang Tê Ngô qua cũng không táy máy tay chân, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy vai của Giang Tê Ngô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Nhan, sợ sứ giả chính nghĩa này sẽ bị thương trước hai tên vệ sĩ đã được huấn luyện.

Nhưng khi hắn nhìn kỹ, phát hiện Phương Nhan không có biểu hiện bối rối nào, mà còn hoàn toàn tỉnh táo, ngược lại còn hướng bọn hắn vẩy vẩy tay.

“Người đẹp, đừng trách bọn ta.” nhìn ra được Phương Nhan hoàn toàn khác biệt, nên không có ý định khách khí nữa. Hai người cùng lúc xông tới, muốn bao vây Phương Nhan bắt lấy nàng, sau đó giao cho thân chủ của mình xử trí. Nhưng bọn hắn không bao giờ nghĩ tới, mượn chỗ rộng lớn này, Phương Nhan hành động thuận lợi tự do tự tại, chưa đầy hai ba chiêu đã đánh ngã hai tên.

Bọn hắn trên mặt đất đau đớn kêu lên, nhưng cũng không biết được vừa rồi Phương Nhan dùng chiêu thức gì.

Phương Nhan cũng không có để ý, khóe miệng của nàng mỉm cười: “Kế tiếp sẽ đến lượt ngươi.”

Nam nhân lập tức móc ra một cây bút máy, nhưng lại bén nhọn giống như dao găm, Phương Nhan nâng chân đã một cái, làm rớt cây bút máy, động tác này rất chuẩn lại rất đẹp, mọi người xung quanh đều vỗ tay khen hay.

Động tác này làm hắn hoảng sợ, biết được mình không phải là đối thủ của Phương Nhan, hắn sợ hãi ngồi trên đất, Phương Nhan ở trước mặt hắn mỉm cười. Hắn luôn miệng nói: “Không muốn...Không muốn...” Cho dù hắn cực lực cầu xin, nhưng do quá tức giận Phương Nhan vẫn ra tay.

Đội trưởng Đương Tam dẫn đội phó Lý Bân Bân xuất hiện, cũng thấy được cảnh Phương Nhan thu thập tên nam nhân kia.

Tam đội trưởng tức muốn chết, nhưng lại không muốn thân phận của Phương Nhan bị bại lộ, chỉ có thể la lớn: “Cảnh sát, tất cả không được nhúc nhích!”

Bị đánh thành đầu heo vừa thấy cảnh sát như thấy được cứu tinh, ôm chân của Tam đội trưởng khóc lên, nói: “Sếp, các người cuối cùng cũng tới rồi, tôi sắp bị cô ta đánh chết!”

Nghe như vậy, Phương Nhan cũng cứng đờ, nàng gần như tìm được lý trí, mắt cũng không nhìn về Tam đội trưởng, mà là nhìn Giang Tê Ngô. Nàng sợ Giang Tê Ngô tỉnh lại, sợ cô nghe được hai chữ: “Phương Nhan”. May mắn, Giang Tê Ngô hoàn toàn không có tỉnh lại, giống như là đang ngủ say.

Nàng thở dài một hơi, liền thấy Lý Bân Bân đi tới trước mặt mình, nghiêm túc nói: “Toàn bộ bắt trở về sở, tiến hành điều tra.” Lý Bân Bân nhìn nháy mắt với Phương Nhan, hắn biết, nếu không trước một bước thì Tam đội trưởng sẽ thừa cơ làm khó dễ Phương Nhan.

Phương Nhan đối với Lý Bân Bân cảm kích cười một cái, nhưng không nhìn thấy Trang Nhất Sinh vội đem Giang Tê Ngô giao cho Tam đội trưởng, liền đi tới chỗ Lý Bân Bân nói: “Sếp, bắt nhầm, đây là do tên này gây sự trước.”

Nam nhân cảm thấy sự việc ngày càng lớn, liền nói: “Ngươi đừng ở đây nói chuyện không có, tôi muốn tìm luật sư! Tiểu Vương, mau gọi cho ba tôi, nói ba tôi kêu luật sư tới!”

Nghe được như vậy, Trang Nhất Sinh hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lấy danh thiếp ra, cười nói: “Tại hạ bất tài, vừa đúng lúc là luật sư...Ân, Tiền Đại Công Tử...”

Mặt của Tiền Công Tử trở nên khó coi hơn khi nhìn thấy danh thiếp của Trang Nhất Sinh, trên đó ghi rõ luật sư sở sự vụ – Trang Nhất Sinh.

Chuyện hiện tại tựa hồ là nhân quả tuần hoàn báo ứng.

Tra hỏi những người đi theo Tiền Công Tử, Tạ Tử Kỳ muốn cứu người, luật sư Trang Nhất Sinh, biết được Phương Nhan không có chủ động ra tay trước, trong lúc này Tiền Công Tử biết không thể làm gì, đành phải nói ra sự thật.

“Thật oan uổng cho tôi...Giang Tê Ngô muốn tôi giúp tìm một luật sư, nói bạn của cô ấy gặp vấn đề trong hôn nhân, nhất định là phải là một luật sư có khinh nghiệm....Vì vậy tôi liền nói tôi biết luật sư, đồng thời cũng có thể miễn phí cho cô ấy...Bất quá tôi yêu cầu cô ấy nhất định phải uống bia với tôi, thì tôi sẽ giúp cô ấy giới thiệu.”

“Giang Tê Ngô là hoa khôi lúc chúng tôi là cao trung, tôi thích cô ấy từ lâu, nghĩ rằng bản thân chuẩn bị xuất ngoại, giờ có cơ hội, muốn làm một số chuyện...Cho nên tôi liền có ý đồ xấu...Kết quả...”

Phương Nhan không có tham gia quá trình thẩm vấn, nhưng nàng ở bên ngoài nghe rõ toàn bộ lời của hắn khai.

“Học tỷ, vành mắt người sao đỏ như vậy.”

“Không có gì, có chút bị dọa.” Phương Nhan tránh đi ánh mắt của Lý Bân Bân, cuối thấp đầu. Nàng ý thức được, lúc mình đang cố gắng đẩy Giang Tê Ngô ra thì cũng là lúc Giang Tê Ngô cố gắng tìm cách để giúp mình.

Giang Tê Ngô đúng là một cô gái tốt nhưng cũng là một cô gái ngốc đến cực điểm.

Phương Nhan nội tâm tràn đầy áy náy, nếu không phải tại nàng khuyên Giang Tê Ngô đi họp mặt cùng bạn học để mở rộng quan hệ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, càng sẽ không bị tên nam nhân đó lợi dụng. Nàng vừa tức giận vừa khổ sở.

Người con gái tốt như vậy, tại sao để nàng quen biết trong hoàn cảnh này chứ.

“Trang Nhất Sinh, tôi đã nghĩ thông suốt, chuyện ly hôn liền nhờ cậy anh.”

“Là tình cảm của tôi đã làm cô cảm động sao?”

“Không, là tôi không muốn làm người đó bị tổn thương.”

“Hắn?”

Trang Nhất Sinh không hiểu được ý của Phương Nhan, hắn muốn hỏi tiếp tục, nhưng Phương Nhan đã đi vào tolet.

Ghi chép vẫn được tiếp tục, Giang Tê Ngô cũng được bố trí ở phòng trực ban của cảnh sát hình sự, Phương Nhan cho là cô trong lúc nhất thời sẽ không tỉnh lại, nên quyết định đi tìm Tam đội trưởng xin lỗi. Tam đội trưởng lải nhải thật lâu, đối với Phương Nhan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Chúng ta đều là người chấp pháp, không nên xúc động như vậy, cũng may người khác không biết thân phận cảnh sát của cô, nếu không mặt mũi cảnh sát của chúng ta biết để đâu!” Tam đội trưởng thật là tức giận, lần này không hề tư tâm, đúng là với thân phận của Phương Nhan thì chuyện này không nên làm.

Phương Nhan cũng biết rõ, nhưng khi đó sự tức giận đã là cực điểm, giống như có ác ma trong người, nàng quên đi thân phận của mình, quên đi sứ mạng của mình, nàng chỉ muốn đánh chết cái tên có ý xấu xa với Giang Tê Ngô.

Nàng đã làm như vậy, cho dù là hiện tại nàng cũng không hối hận vì nàng đã làm như vậy.

“Tức chết tôi, vừa biết qua năm mới đã gây phiền phức cho tôi, còn may là hôm ba chúng tôi trực ban, nếu là đội khác...”

Tam đội trưởng là đội trưởng nữ duy nhất trong tất cả đội trưởng của cảnh sát hình sự, nàng biết Tam đội trưởng cho dù ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, chỉ có thể tiếp tục xin lỗi, đem tâm tư của đội trưởng hướng về phía người bị hại.

Đến cuối cùng, Tam đội trưởng cũng bắt đầu cảm thấy Phương Nhan không có làm sai, thậm chí còn cảm thấy nàng làm rất tốt: “Phương Nhan, làm rất tốt, nhưng lần sau không nên làm quá đáng như vậy.”

Phương Nhan mỉm cười, trên mặt đều là sự mệt mỏi, so với vừa rồi đánh nhau với mấy người, thì cùng Tam đội trưởng cố chấp nói chuyện thì càng mệt mỏi hơn. Nhưng sự cố gắng của nàng không có uổng phí, nàng lần đầu tiên đi ra khỏi phòng của Tam đội trưởng mới có chín giờ đêm.

Tạ Tử Kỳ thì còn ở bệnh viện băng bó. Chỗ của Giang Tê Ngô đèn vẫn còn sáng, Phương Nhan liếc nhìn, thấy các đồng nghiệp của mình vẫn còn chưa có tan ca.

Chuyện này lúc trước nhất định sẽ không xảy ra, nhất là người mới Hứa Mỗ, mỗi lần hết giờ làm, sẽ là người đầu tiên đi về. Mà bây giờ mọi người đều còn ở lại, nhưng không biết đã chạy tới chỗ nào. Phương Nhan tò mò, nên hỏi riêng Lý Bân Bân bọn họ đã đi chỗ nào.

Lý Bân Bân lập tức cười khôi, sau đó lại sâu kín nói.

[ Wechat ] Lý Bân Bân: Giang Tê Ngô thật đáng sợ, làm cho nam nhân trong đội không tan việc, hiện tại điều chạy đến bao vây phòng mà cô ấy đang nghĩ ngơi.

Phương Nhan cười một cái thật mê người, liền đi đến phòng đó.

Quả nhiên, còn chưa đi tới, đã nghe được tiếng nói huyên náo trong phòng phát ra: “Sau đó Phương Nhan sư tỷ đá một cái...Nam nhân kia liền ngã xuống...” Nghe được tên của mình, Phương Nhan run lên một cái.

Nàng bây giờ biết được tại sao một người lạnh băng như Giang Tê Ngô lại cùng nói chuyện với các tên này, thì ra Giang Tê Ngô từ đầu đến cuối không hề từ bỏ tìm kiếm người tên “Phương Nhan”.

“Đúng như vậy, vừa rồi là Phương Nhan sư tỷ cứu người.”

Bên trong đang nói chuyện đã xảy ra hôm nay.

“Cảnh sát Phương Nhan đã cứu tôi sao?”

“Đúng vậy a, đánh ba tên nam nhân, trong đó có hai người là vệ sĩ chuyên nghiệp...”

Bên trong các đồng nghiệp tiếp tục khoa trương thành thích của Phương Nhan, ngoài cửa Phương Nhan thì không tự chủ lùi về sau mấy bước, vào giờ phút này, nàng đối với tên của mình sinh ra sợ hãi, giống như làm cho mình không còn chỗ trốn.

“Có thể dẫn tôi đến chỗ của cảnh sát Phương Nhan không? Tôi muốn đích thân cảm ơn nàng.” Giang Tê Ngô không nhịn được hỏi.

Mấy người nam nhân đối diện cười gượng, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi vì nàng cứu cô đánh ba người, bị Tam đội trưởng gọi vào giáo huấn, dựa theo tính tình của đội trưởng, không đến mười hai giờ, sư tỷ sẽ không ra được.”

Giang Tê Ngô rơi vào im lặng, coi như không nhìn thấy được mặt của Phương Nhan, nhưng nàng cũng muốn dò hỏi một số chuyện của Phương Nhan. Mấy giây sau, Giang Tê Ngô lại hỏi: “Đúng rồi, Phương Nhan là một cảnh sát ưu tú, vậy đã kết hôn chưa?”

“Sư tỷ thỉnh thoảng có mang nhẫn cưới, nghe nói chồng là một vị giáo sư đại học.”

Các đồng nghiệp tiếp tục tiết lộ về tình huống của Phương Nhan, Phương Nhan lộ ra cười khổ, ngay cả nàng cũng không biết làm sao những chuyện này nàng không có tiết lộ mà bọn họ lại biết được.

“Bất quá gần đây giữa hai người có lẽ quan hệ không được tốt lắm, chồng sư tỷ hay gọi điện thoại dò hỏi hành tung của sư tỷ, tôi đã giúp nàng che giấu nhiều lần.”

Hứa Mỗ lại bắt đầu thêm mắm thêm muối, Phương Nhan hận không thể xông vào lập tức che lại miệng hắn. Nhưng nàng không thể làm vậy, nếu nàng làm vậy, đi vào phòng, sẽ bại lộ tất cả.

Phương Nhan cảm thấy những chuyện nàng đã nói dối đang làm nàng muốn điên lên, nàng rất muốn thẳng thắng, nhưng nàng lại muốn được tự do. Tình cảm cùng lý trí dày dò nàng, không có cách nào khác, cuối cùng nàng phải gọi điện thoại cho đội phó Lý Bân Bân hỗ trợ đem Giang Tê Ngô dẫn từ cục cảnh sát ra. Mà nàng, chỉ có thể ở bãi đỗ xe run rẩy.

Chờ mấy phút, Giang Tê Ngô cũng chưa có đi ra, Phương Nhan ngược lại gặp được người thứ hai mà mình không muốn gặp lúc này.

Nhất đội trưởng mặc quần áo thể thao, nhìn thấy Phương Nhan, nhiệt tình chào hỏi: “Ai nha, tiểu Phương, chúc mừng năm mới a.”

Phương Nhan một chút cao hứng cũng không có, nàng lo lắng Giang Tê Ngô đi ra, sẽ thấy được nàng đang cùng “chồng” ở chỗ này dây dưa. Nàng không định phản ứng lại, nhưng Nhất đội trưởng lại tới gần hơn.

“Tiểu Phương, tôi nhớ cô ngày mai mới bắt đầu đi làm mà, như thế nào, nhớ cục cảnh sát?”

“Ta nhớ được nhà của Nhất đội trưởng ở công viên bên kia, ngươi chạy bộ tới đây?”

Phương Nhan hỏi lại, Nhất đội trưởng ngược lại cười hắc hắc: “Nhớ cục, liền chạy tới xem, tiên thể vận động một chút.”

Cách nói chuyện như vậy, giống như cục cảnh sát là người yêu của hắn. Phương Nhan bị kiểu nói như vậy làm cả người nổi da gà, vừa định nói thêm cái gì, đã thấy từ xa Giang Tê Ngô đi theo Lý Bân Bân đi tới.

Nhất đội trưởng thì không thấy được, hắn tự nhiên ôm bả vai của Phương Nhan: “Tôi muốn hỏi, cô sinh viên lần trước...”, nhưng tay hắn đặt trên vai của Phương Nhan chưa được mấy giây, đã bị một lực đẩy ra. Nhất đội trưởng sửng sờ, vất vả duy trì trọng tâm để đứng vững, vừa định nổi giận, đã thấy người vừa đẩy là Giang Tê Ngô.

Nhất đội trưởng lập tức cười, đối với người đẹp không một chút sức chống cự, nhất là người đẹp mà hắn đang để ý. Dù cho Giang Tê Ngô còn đang trừng mắt, nhưng hắn không thèm để ý.

“Viên Viên tỷ, chúng ta đi!” Giang Tê Ngô kéo Phương Nhan ra sau lưng, giống như vừa rồi Phương Nhan bị Nhất đội trưởng uy hiếp.

Phương Nhan muốn giải thích là mình cùng Nhất đội trưởng chỉ là ngoài ý muốn gặp nhau ở đây, nhưng Giang Tê Ngô không cho nàng cơ hội giải thích, tốc độ của cô rất nhanh, thậm chí không quay đầu nhìn Lý Bân Bân cùng Nhất đội trưởng đang đứng phía sau.

Lý Bân Bân không hiểu nỗi, đang định đi theo sau, thì Nhất đội trưởng kéo hắn lại hỏi thăm nguyên nhân, nhưng lại không biết rằng hình tượng xấu xa của bản thân đã ăn sâu trong lòng của Giang Tê Ngô. Mà thừa dịp thời gian này, Giang Tê Ngô đã lôi kéo Phương Nhan chạy rất nhanh, các nàng chạy trốn vào một con hẻm nhỏ, Giang Tê Ngô rốt cuộc cũng ngừng lại.

“Tê Ngô...Em tại sao lại kéo chị chạy a...”

“Tên nam nhân xấu xa kia có phải lại tìm chị đòi tiền không?”

“Ai?” Phương Nhan ngây ra một lúc, nàng bổng nhiên hiểu được hành động của Giang Tê Ngô vừa rồi là muốn bảo vệ mình.

Không chỉ là vừa rồi, buổi tối hôm nay, trước kia, rất nhiều lần, Giang Tê Ngô đếu đang nỗ lực dùng phương pháp của mình để bảo vệ Phương Nhan.

“Viên Viên tỷ, chị không sao chứ...Hắn không có đối với chị...” Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan im lặng, cho là nàng đang bị dọa sợ, nhưng cô chưa kịp nói tiếp, Phương Nhan lại ôm lấy cô.

“Không có việc gì, chị không có chuyện gì...Em vẫn tốt chứ.” nàng phát hiện, Giang Tê Ngô quan tâm nàng vẫn nhiều hơn nàng quan tâm Giang Tê Ngô.

Rõ ràng mình mới là ngưới lớn tuổi hơn, nhưng Giang Tê Ngô vẫn một lần rồi một lần bảo vệ mình.

Giang Tê Ngô giờ mới nhớ được đến chuyện xảy ta tối nay, nàng bỗng nhiên không dám nhìn Phương Nhan, ngược lại bắt đầu nói sang chuyện khác: “Em không có chuyện gì a...Viên Viên tỷ, chị sao lại tới đây.”

Phương Nhan không có nói tới chuyện vừa rồi, nàng nhìn chỗ bị đụng có máu ứ đọng trên đầu của Giang Tê Ngô, càng nhìn càng đau lòng. Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể nói dối: “Đội phó gọi điện thoại cho chị, để cho chị đến đón em trở về.”

Giang Tê Ngô ngẩng đầu, rất nghi ngờ dò hỏi: “Em vừa rồi ở khách sạn Thiên Đường, hình như có nghe được tiếng của chị.”

Phương Nhan lắc đầu phủ nhận, tâm tình cũng khẩn trương: “Làm sao có thể, chị mới tới đây thôi.”

Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan, tin lời của Phương Nhan, cười nói: “Chắc là do em qua nhớ chị.”

Nhìn nguy cơ qua đi, Phương Nhan cũng không nhịn được cười tươi: “Vậy thì nhìn nhiều một chút, chị một chút phải đi rồi.”

Giang Tê Ngô trở nên không vui, cô tuyệt không muốn cùng Phương Nhan chia tay, nũng nịu nói: “Nhưng em có thật nhiều chuyện muốn nói với chị.”

Phương Nhan không có cách nào phản kháng, căn bản cũng không có ý định muốn phản kháng, chỉ vào KTV không xa nói: “Vậy chúng ta tìm KTV hát suốt đêm đi...”

Nghe vậy hai mắt Giang Tê Ngô tỏa sáng, cô kích động nắm tay của Phương Nhan: “Tốt...Vừa lúc kiểm tra một chút, nghe chị hát tình ca...”

Phương Nhan cũng bỗng nhiên nhớ tới ca khúc [ rõ ràng rất yêu ngươi ], nhưng ngũ âm của nàng thật không tốt, nhưng lại không muốn Giang Tê Ngô khổ sở, đành phải thấp giọng xin tha thứ: “Hôm nay chỉ hát bài đó ba lần thôi được không?”

“Không được, ít nhất phải hát 52 lần.”

“Trời, vậy suốt đêm cũng không hát đủ!”

“Vậy thì cứ hát chừng nào đủ thì thôi.”

“Hình như em rất thích bài hát này.”

Giang Tê Ngô nhìn về phía của Phương Nhan ý tứ sâu xa cười cười, cũng không có trả lời nàng vì sao lại thích bài này.