Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 34: Chạm mặt



Đặt chân vào trung tâm thương mại là lúc Chu Linh bung xõa, cô lon ton chạy nhảy khắp nơi hệt như một đứa trẻ làm Cố Giai Thụy phải chạy theo không ngừng mệt tới bỡ cả hơi tai. Anh nhanh chân bước lên đưa tay kéo lấy người Chu Linh lại nói:

- Linh Nhi, đừng chạy nữa!

Chu Linh đang bay nhảy đột nhiên bị kéo lại thì mất đà ngã thẳng vào lòng Cố Giai Thụy, mũi cô đập vào ngực anh khiến nó nhói lên một cái đau điếng. Nước mắt từ khóe mắt cũng tự nhiên chảy ra vài giọt làm Cố Giai Thụy vừa nhìn thấy thì giật thót người vội vàng cúi xuống bảo:

- Linh Nhi, em không sao chứ? Xin lỗi! Có phải đụng đau rồi không? Để anh xem!

Điệu bộ ân cần này vẫn luôn như vậy, tới cả biểu cảm lo lắng cũng chẳng thay đổi, vẫn là lo lắng cho cô nhất. Chỉ cần nhìn thấy Chu Linh bị thương là y như rằng Cố Giai Thụy lại xoắn xuýt hết lên cả. Đương nhiên lần này cũng không phải ngoại lệ, anh vừa cúi thấp xuống nhìn vừa đưa tay xoa nhẹ chiếc mũi đã đỏ ửng của cô hỏi:

- Đau lắm không? Có cần đến bệnh viện không?

Thấy người đàn ông trước mặt mình sắp lo lắng tới phát điên rồi Chu Linh mới mở miệng, cô chậm rãi lắc nhẹ đầu một cái rồi đưa tay nắm lấy tay anh nhẹ nhàng đáp:

- Em không sao! Chỉ là bị đụng hơi mạnh nên có chút nhói, đợi lát nữa sẽ tự khỏi thôi nên anh đừng lo lắng.

- Sao lại không lo lắng được? Đỏ hết cả lên rồi, chắc chắn là rất đau! Đều tại anh, anh xin lỗi!

Bàn tay Chu Linh khẽ xoa nhẹ vào má Cố Giai Thụy một cái rồi lại thuận tay nhéo nhẹ chiếc mũi cao của anh, vẻ mặt tinh ranh nói:

- Nhéo anh! Xem như huề nhé!

Cố Giai Thụy phút chốc vị hành động của Chu Linh làm cho đơ người, anh đứng im bất động mất mấy giây rồi mới bật cười nhìn cô âu yếm nói:

- Thua em đó! Rõ ràng là bản thân bị đau vậy mà lại dễ dàng tha cho kẻ làm mình đau như vậy. Em cũng quá lương thiện rồi thật sự làm anh lo lắng đấy!

Nói rồi anh vòng tay ôm lấy eo Chu Linh khẽ đưa sát mặt mình vào mặt cô cưng chiều hôn một cái:

- Em đó, sau này không có anh phải làm sao? Em cứ hiền lành như vậy sẽ bị người ta ức hiếp mất!

Chu Linh nghe vậy thì khẽ chu môi ra vẻ đang suy nghĩ, cô lắc lắc cái đầu nhỏ một hồi rồi mới nhìn sang Cố Giai Thụy nói:

- Không phải tại vì em lương thiện đâu!

- Chứ vì sao?

- Anh không biết?

- Ừm!

- Đồ ngốc! Tại vì đó là anh nên em mới dễ dàng tha thứ đó. Hiểu chưa hả?

Cố Giai Thụy nghe vậy thì như chợt hiểu ra, trái tim anh gợn lên từng hồi ấm áp, anh nhìn Chu Linh với ánh mắt thâm tình khẽ thì thầm bên tai cô hỏi nhỏ:

- Vậy sau này nếu không phải anh thì sao?

- Đương nhiên em sẽ không dễ dàng bỏ qua rồi. À mà nếu sau này em bị người khác đụng phải thì em nhất định sẽ kêu anh ra thay em xử lý. Tới lúc đó nhất định phải bênh vực em đó!

Cố Giai Thụy nghe vậy thì gật đầu, anh hết cách nhìn cô gái trước mắt dịu dàng nói:

- Nhất định!

Nói rồi hai người tiếp tục nắm tay nhau dạo phố, Cố Giai Thụy mua cho Chu Linh rất nhiều đồ hầu như cửa hàng nào anh cũng ghé. Đang vui vẻ hạnh phúc thì đột nhiên Cố Giai Thụy đứng khựng lại, anh đăm đăm hướng mắt nhìn về phía cửa hàng mỹ phẩm trước mặt, ánh mắt bỗng tối sầm lại. Thấy Cố Giai Thụy có biểu hiện lạ Chu Linh cũng lập tức hướng mắt nhìn theo nhưng lại chẳng thấy gì khác thường nên đành lên tiếng hỏi:

- A Thụy, anh thấy gì mà sao sắc mặt tự nhiên tệ thế? Hay anh không khỏe ở đâu?

- ...

- A Thụy!

Đáp lại Chu Linh lúc này vẫn chỉ là sự im lặng, Cố Giai Thụy vẫn cứ chăm chăm nhìn về phía quầy hàng không nói một tiếng. Tình trạng này của anh khiến Chu Linh vô cùng lo lắng, trong lòng cô dâng lên một nổi bất an. Không hiểu vì lý do gì nhưng đột nhiên Chu Linh có một cảm giác rất khác, dù không hiểu vì sao nhưng cô cảm giác sắp có một chuyện gì đó xảy ra. Cảm thấy không ổn Chu Linh lại lần nữa xoay sang nhìn Cố Giai Thụy, cô đưa tay lay lay người anh gọi:

- A Thụy! A Thụy!

Tiếng gọi của Chu Linh như hồi chuông thức tỉnh Cố Giai Thụy, anh xoay sang nhìn Chu Linh với ánh mắt bối rối hỏi:

- Em gọi anh hả? Xin lỗi, anh không nghe!

- A Thụy, anh bị sao vậy? Anh lạ lắm!

Nghe Chu Linh hỏi Cố Giai Thụy có hơi ngập ngừng, anh đưa tay khẽ choàng qua vai cô thở dài bảo:

- Không có gì! Chúng ta đi tiếp!

Chu Linh nghe vậy thì vô cùng khó hiểu, rõ ràng Cố Giai Thụy đang có chuyện gì đó giấu cô. Rốt cuộc anh đã thấy gì trong cửa hàng mỹ phẩm đó? Thắc mắc đó cứ lẩn quẩn trong đầu khiến Chu Linh không cách nào chịu được, cô đứng lại đưa tay xoay người anh hướng về phía mình lên tiếng hỏi:

- Rốt cuộc anh bị gì vậy? Trong cửa hàng mỹ phẩm đó có gì mà khiến anh hành động lạ thường vậy?

Cố Giai Thụy lúc này khẽ thở dài, anh nắm lấy tay Chu Linh im lặng một hồi rồi mới từ từ mở miệng:

- Anh thấy người phụ nữ đó!

- Ý anh là...

- Là Vân Hạ!

Chu Linh nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, rõ ràng cô cũng nhìn vào nhưng sao lại không có ấn tượng?

- Sao em lại không nhìn thấy?

- Linh Nhi, lúc đó em mới 3 tuổi đương nhiên không nhớ mặt người đàn bà đó.

Chu Linh nghe vậy thì gật gù hiểu ra rồi nói:

- Không ngờ lại gặp ở đây.

- Đúng là oan gia ngõ hẹp.

- Cố Duy Lâm?

Vừa dứt câu thì một tiếng gọi vang lên làm cả hai giật mình xoay lại, ngay khi chạm mắt với người phát ra tiếng gọi sắc mặt Cố Giai Thụy lần nữa tối sầm, chất giọng lạnh lùng vang lên:

- Vân Hạ!