Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 47: 47. Màn kịch chướng mắt



Từ đằng xa trên chiếc cầu thang nối liền với sảnh lớn, một người phụ nữ trung tuổi với gương mặt xinh đẹp khoác trên vai bộ váy cưới sang trọng đang từ cầu thang đi xuống. Vừa nhìn thấy người cô dâu xuất hiện cả sảnh tiệc đều trầm trồ kinh ngạc, toàn thể khách khứa trong phòng bỗng chốc im bặt khiến không gian bao trùm xung quanh cũng trở nên yên ắng. Thời khắc cô dâu đặt chân xuống sảnh cứ tựa như một thiên thần đáp đất, cả sảnh tiệc đang im ắng đều ồ lên kinh ngạc không ngừng vây quanh ngợi khen nhan sắc cô dâu hào môn mới.

Trong lúc Vân Hạ đang nhận được nhiều lời ngợi khen về nhan sắc của mọi người thì từ xa Thẩm Ngụy đi đến, ông ta nâng ly rượu trên tay rồi đi đến bên cạnh người phụ nữ nói:

- Các vị! Cảm ơn các vị hôm nay đã dành nhiều sự quan tâm cho cô dâu của tôi và cũng cảm ơn vì hôm nay các vị đã đến để tham dự đám cưới. Tôi rất vui khi thấy sự yêu thích của mọi người dành cho cô dâu chả mình. Hi vọng các vị sẽ tham gia tiệc vui vẻ.

Nói rồi ông ta để Vân Hạ khoác tay mình rời đi, cả hai xoay người bước về phía sân khấu. Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người đèn trong phòng bỗng tắt vụt, ánh sáng lấp lánh từ màn hình chiếu phát ra làm không gian trở nên thơ mộng. Ngay khi bài hát hạnh phúc vang lên cũng là lúc mọi người thấy Thẩm Ngụy khụy gối xuống, ông ta quỳ trong tư thế nửa ngồi rồi đưa tay lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp đựng nhẫn cưới được bật mở trước mắt quan khách trong sảnh, để lộ ra bên trong hộp là chiếc nhẫn kim cương độ chừng 8 ly rưỡi. Thẩm Ngụy nhanh tay cầm lấy bàn tay Vân Hạ, ông ta đeo chiếc nhẫn vào rồi hôn vào mu bàn tay Vân Hạ một cái. Sau khi trao nhẫn xong ông lại huơ tay bảo phục vụ mang lên sân khấu một tệp giấy, Thẩm Ngụy mở tệp giấy ra trước mặt mọi người rồi cầm micro nói:

- Hạ Hạ, điều hạnh phúc nhất cuộc đời anh là có thể được lấy em làm vợ. Anh đã mong chờ giây phút này từ rất lâu rồi nên khi thấy em trong bộ váy cưới anh không cách nào kìm được cảm xúc.

Nói đoạn Thẩm Ngụy dừng lại, ông ta đưa tay nắm lấy bàn tay Vân Hạ một lần nữa rồi lại nói:

- Để tạo bất ngờ cho em trong ngày vui hôm nay nên anh đã bí mật chuẩn bị một món quà, hi vọng em sẽ thích. Món quà này anh đã muốn tặng em từ rất lâu rồi đó.

Nói rồi Thẩm Ngụy đưa sấp giấy trên tay cho Vân Hạ, ông ta ôm lấy vai Vân Hạ rồi hướng về phía quan khách trong sảnh nói lớn:

- Sấp giấy này là giấy chuyển nhượng, tôi muốn hôm nay ngay tại nơi này chuyển nhượng cho vợ tôi 2 căn biệt thự ở khu du lịch Đảo Hải Vân trị giá 200 tỷ. Đây là một chút tấm lòng tôi muốn thể hiện với cô vợ của mình. Hạ Hạ, hi vọng em thích!

Vân Hạ lúc này vô cùng xúc động, bà ta đưa tay lau nước mắt chảy trên mặt rồi vòng tay qua ôm Thẩm Ngụy nói:

- Em rất thích, cảm ơn anh!

Khách mời bên dưới thấy thế thì vô cùng cảm động, ai nấy thi nhau vỗ tay rần rần chúc mừng cho cô dâu chú rễ. Một vài cô gái đứng gần Cố Giai Thụy và Chu Linh khẽ thốt lên vài lời ngưỡng mộ khiến Chu Linh đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu.

Nhìn thấy một màn này khiến Chu Linh và Cố Giai Thụy cảm thấy vô cùng chướng mắt, Cố Giai Thụy đứng bên dưới khẽ cau mày, ánh mắt anh khinh thường đôi môi khẽ cong lên nhìn hai con người trên sân khấu nói:

- Đúng là giả tạo! Không biết ngại tuổi tác của mình còn bày ra nhiều trò lố lăng như thế. Chẳng biết diễn cho ai xem!

Chu Linh nghe vậy thì cũng lập tức đáp lời, cô đứng sát vào cơ thế Cố Giai Thụy, chiếc cổ khẽ ngẩng lên nhìn anh thủ thỉ:

- A Thụy, em thật sự thấy rất buồn nôn đấy. Một màn tình thâm này chẳng phải từ đầu đến cuối đều là khoe của hết sao? Có chỗ nào mà ngưỡng mộ không biết.

Cố Giai Thụy nghe thấy thì khẽ vòng tay ôm eo Chu Linh, tay còn lại chả anh đưa lên chạm nhẹ vào má cô nói:

- Linh Nhi, điều em thấy đương nhiên các lão cáo già kia cũng thấy chẳng qua bọn họ nói đi nói lại cũng chỉ là một đám xu nịnh. Em nói xem để lấy lòng Thẩm Ngụy mấy lão ấy đúng là đã bỏ ra không ít tâm sức, cho dù không thuận mắt cũng phải thành thuận mắt.

- Anh nói phải! Mấy lão già đó vì muốn đeo bám lên chân Thẩm Ngụy mà cái gì cũng dám làm.

Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhếch mép cười, anh dùng tay đang ôm eo Chu Linh thuận thế xoay người cô lại để cô đối diện với mình, đôi môi anh từ từ đưa sát lại má cô khẽ hôn một cái nói:

- Mèo con nhỏ, vậy không tốt sao? Hôm nay cứ để hai người họ vui vẻ. Qua đêm nay rồi cũng đâu vui được như vậy nữa.

- Vâng!

Nói rồi Chu Linh nâng ly rượu trên tay lên cụng nhẹ vào ly Cố Giai Thụy, cô nhìn anh khẽ cong môi mỉm cười rồi vòng tay ôm anh. Đầu khẽ tựa vào vai anh nói:

- A Thụy, anh rất quan trọng với em nên trong cuộc chiến này anh nhất định phải cẩn thận. Anh mà có chuyện gì thì em sẽ không chịu được mất.

- Mèo con nhỏ, trận chiến này anh nhất định sẽ giành chiến thắng mà không để bị bất cứ thương tích nào. Anh hứa đó!

Đang ân ái ngọt ngào thì bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Là cậu sao? Cậu là ai?