Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 5: Gia đình êm ấm



Từ trên cầu thang, ba Cố đang từ từ bước xuống. Thấy Chu Linh và Cố Giai Thụy, ba Cố liền tươi cười ân cần nói:

- Hai đứa về rồi à! Mau vào đây ba đã dặn người làm làm rất nhiều đồ ăn rồi. Con và Tiểu Linh đi đường mệt rồi mau vào trong nhà ngồi cho mát!

- Dạ!

Cố Giai Thụy và Chu Linh vừa ngồi xuống thì bỗng từ đâu trên lầu vọng xuống tiếng nói:

- Tiểu Linh đến đấy à!

Giọng nói vang lên làm cả ba người đều đồng loạt nhìn lên thì thấy Cố phu nhân đang được người hầu dìu xuống. Thấy mẹ Cố chân đang quấn đầy băng trắng, Chu Linh vội chạy đến đỡ bà xuống lầu vừa đi vừa nói:

- Mẹ Cố, sao mẹ lại xuống đây thế? Mẹ đang không khỏe cứ nghỉ trên phòng là được mà.

Nghe thấy lời hỏi han quan tâm từ cô, Cố phu nhân vừa xoa tay cô vừa nói:

- Chân ta không sao, chỉ trật chân bông gân nhẹ mấy đứa không cần lo lắng.

Chu Linh vừa đỡ mẹ Cố xuống ghế ngồi thì kế bên ba Cố đã lên tiếng:

- Bà mệt thì cứ nghỉ trên phòng xuống đây chi cho vất vả.

- Ông này, tôi xuống đây để gặp tụi nhỏ cũng lâu rồi tụi nó mới về, tôi sợ tụi nó lo nên xuống đây xem thử.

- Bà này, dưới đây đã có tôi rồi có gì mà bà phải lo lắng?

Cố lão gia và Cố phu nhân cứ thế cãi qua cãi lại khiến người làm con như Cố Giai Thụy đành phải lên tiếng can ngăn:

- Được rồi, ba mẹ đừng cãi nhau nữa! Ba mẹ đúng là chẳng chịu thay đổi gì hễ có chuyện gì là lại cãi nhau long trời lỡ đất.

Cố phu nhân và Cố lão gia đồng loạt đưa mắt liếc ngang Cố Giai Thụy một cái rồi ngay tức khắc quay sang nhìn Chu Linh với ánh mắt dịu dàng:

- Tiểu Linh đi đường chắc cũng đã đói, chúng ta cùng dùng cơm trưa thôi!

Chu Linh được Cố lão gia và Cố phu nhân chiều chuộng ân cần thì cười vui vẻ:

- Vẫn là hai người thương con nhất. Con đúng là đã rất đói rồi!

- Vậy Tiểu Linh à chúng ta xuống phòng ăn thôi!

Nói rồi Cố phu nhân đứng lên để Chu Linh dìu xuống bếp, hai người đàn ông cũng đứng dậy đi theo phía sau. Cảnh tượng một nhà bốn người trông vô cùng êm ấm.

Trên bàn ăn, Cố Giai Thụy và Cố phu nhân cứ gắp đồ ăn cho cô không ngừng khiến cô không thể nào ăn hết. Nhìn bát thức ăn đầy ú ụ mà người gắp thức ăn vẫn chưa có ý định dừng, Chu Linh quay sang nhìn Cố lão gia bằng ánh mắt cầu cứu.

Nhìn biểu hiện này của cô, Cố lão gia cũng phải bật cười, ông cười lớn một tràng rồi nói:

- Được rồi, hai người đừng gắp nữa! Nhìn Tiểu Linh đã bị hai người ức hiếp đến đáng thương thế nào rồi kìa.

Lời nói của Cố lão gia vừa thốt ra lập tức khiến hai con người kia dừng đũa, cả hai quay sang nhìn bát của Chu Linh thì thấy thức ăn đã được gắp quá đầy thế là cũng đành dừng gắp. Chu Linh nhìn bát thức ăn rồi lại nhìn Cố Giai Thụy cuối cùng cô ghé sát lỗ tai anh nói nhỏ:

- A Thụy, em không ăn nổi nữa rồi! Thật sự no quá đi mất.

Nhận được tín hiệu truyền đến từ Chu Linh, Cố Giai Thụy lập tức dùng bát của anh đặt sang chỗ cô rồi bưng bát thức ăn đầy của cô đổi qua chỗ của mình. Sau khi đổi xong Cố Giai Thụy liền một hơi ăn sạch hết cả bát. Cố lão gia và Cố phu nhân nhìn thấy cảnh này liền đưa mắt nhìn nhau rồi như ngầm hiểu ý nói:

- A Thụy, Tiểu Linh cả hai con đúng là bao nhiêu năm rồi cũng không thay đổi! Mẹ còn nhớ lúc nhỏ chỉ cần Tiểu Linh không ăn được thứ gì đều sẽ bỏ sang cho A Thụy còn thằng bé A Thụy này sẽ nhất nhất cưng chiều Tiểu Linh mà ăn hết.

- Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn hai đứa chỉ chơi với nhau. Tiểu Linh đi du học 5 năm, A Thụy vẫn luôn chờ con trở về. Tiểu Linh A Thụy, ba mẹ đều đã già rồi có thể nhìn thấy cảnh hai đứa bên nhau cũng coi như là đã được an ủi.

Lời nói của Cố lão gia và Cố phu nhân vừa dứt xong lập tức khiến hai con người trẻ tuổi kia đỏ mặt, Cố Giai Thụy nhìn Chu Linh rồi ghé sát tai cô nói:

- Tiểu Linh, anh thấy ở đây không an toàn nữa rồi!

Chu Linh như hiểu được ý anh cũng lập tức đáp:

- Anh cũng thấy thế sao? Em chỉ sợ nếu chúng ta còn ở lại đây thì một lát đến cả mãnh xương cũng không có.

Thấy tình hình không ổn, Cố Giai Thụy lập tức đứng lên rồi nói với ông bà Cố:

- Ba mẹ, hôm nay con và Tiểu Linh còn có việc. Tụi con xin phép đi trước, lần sau lại đến thăm mẹ.

Dứt câu không nói không rằng Cố Giai Thụy lập tức kéo tay Chu Linh cả hai cùng bước nhanh ra ngoài bỏ lại hai ông bà Cố còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Vừa ra đến bãi đỗ xe, cả Cố Giai Thụy và Chu Linh đều mừng như trúng số. Cả hai chui vội vào trong rồi lái xe rời khỏi Cố gia với tốc độ nhanh chóng.

Bên trong nhà, ba mẹ Cố sau khi ngơ ngác một hồi thì nhìn nhau cười lớn. Mẹ Cố nói:

- Ông à, chúng ta lại dọa tụi nhỏ sợ chạy mất rồi. Con trai chúng ta cũng thật không có tiền đồ, đã bao năm rồi vẫn chưa cưa được con gái nhà người ta. Để xem đến lúc bị hẫng tay trên rồi lại về đây khóc lóc.

- Cũng tại bà làm quá khiến tụi nhỏ sợ. Thôi kệ chúng nó đi kiểu nào Tiểu Linh cũng sẽ là dâu của nhà chúng ta thôi. Tụi nó đã ở bên nhau từ nhỏ tôi không tin còn có người nào chiều chuộng con bé hơn A Thụy nhà chúng ta.

Cố phu nhân nghe Cố lão gia nói thế thì gật đầu đồng ý, cả hai nhìn nhau tủm tỉm cười rồi cùng ngồi tiếp tục dùng bữa.