Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 102: Lục Đồng Quân đang càn quấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự chú của Sở Lâm Minh đổ dồn vào người Lan Huyên.

Người phụ nữ này thực sự đã bám được vào Lục Đồng Quân rồi?

Sở Lâm Minh đang ngồi ở hàng ghế phía sau hai người bọn họ, nhìn từ góc độ này, nhìn sao cũng có vẻ như Lục Đồng Quân và Lan Huyên đang nháy mắt đưa tình với nhau.

“Lâm Minh?” Tô Lan Ninh sốt sắng âm thầm kéo tay Sở Lâm Minh lại, khe khẽ nói: “Đã hét giá tới mức mười lăm tỷ rồi, tiền tiêu vặt tháng này của em cũng không đủ, anh có thể giữ bảng lên giúp em được không?”

“Cô muốn số tiền phù phiếm đó để làm gì, sao nào, cô còn muốn cậy giàu có ức hiếp người khác như cậu chủ Lục à, cầm mười lăm tỷ hét giá lên?” Giọng điệu của Sở Lâm Minh vô cùng

mỉa mai: “Chỉ là một cái túi rách nát thôi mà, đừng có cái gì cũng so đo tính toán với Lan Huyên, cho dù cô có tranh giành với cô ta như thế nào thì ngay cả ngón chân của Lan Huyên cô cũng không bằng nữa". Lúc này tiếng chuông điện thoại di động của Sở Lâm Minh vang lên, anh ta nghe xong liền đứng dậy rời đi, để lại Tô Lan Ninh ngồi ở nơi đó một mình.

Bây giờ trong đầu óc Tô Lan Ninh chỉ toàn là câu nói của Sở Lâm Minh "ngay cả ngón chân của Lan Huyên cô cũng không bằng nữa", sự ghen tỵ khiến cô ta phát điên lên và mất đi lý trí.

Giá đấu giá vẫn tiếp tục tăng lên, có người đã hét lên con số hai mốt tỷ.

Mà lúc này, một người phụ nữ ngồi bên cạnh Tô Lan Ninh cười nhạo nói: "Mọi người nhìn xem, Tô Lan Ninh vẫn chưa nhúc nhích động đậy gì hết. E là cô ấy không có tiền nữa nên không dám giơ bảng lên."

"Ha ha, đúng thật là nực cười chết đi mất, thứ đồ của mình cũng không lấy lại được."

"Mọi người nhìn xem, ngay cả Sở Lâm Minh cũng bỏ đi rồi, cả buổi tối nay trông mặt mày của Sở Lâm Minh cũng chẳng được tốt. Xem ra cuộc hôn nhân của hai người này có biến rồi đây."

Lời nói châm chọc vang lên bên tai Tô Lan Ninh, cô ta tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt lòng bàn tay, giơ tấm bảng lên ra hiệu: "Ba mươi tỷ"

Ngay khi câu nói này vừa vang lên, tất cả mọi người ở đó đều nhìn về phía Tô Lan Ninh.

Tô Lan Ninh cố gắng duy trì nụ cười trên môi, nhưng thật sự nụ cười đó còn khó coi hơn là khóc.

Ba mươi tỷ, cô ta không thể có được số tiền đó, và một lát nữa lúc giao tiền ra mà không có mới đúng là trò cười cho thiên hạ.

Lan Huyên cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng cô cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tô Lan Ninh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại.

Người dẫn chương trình trên sân khấu hào hứng nói: "Còn có ai đưa giá cao hơn ba mươi tỷ không ạ? Ba mươi tỷ lần thứ nhất, ba mươi tỷ lần thứ hai... thành giao, chúc mừng mợ chủ Sở"

Mọi người vỗ tay ầm ầm đồng loạt chúc mừng.

Tô Lan Ninh đứng dậy, mỉm cười với mọi người và vẫy tay chào. Khoảnh khắc đó, lòng tham hư vinh của cô ta được thỏa mãn, hoàn toàn đã dẹp chuyện liệu có thể trả được số tiền ba mươi tỷ này hay không sang một bên. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

Cô ta thích được người khác săn đón.

Điều này khiến cô ta tìm lại được lòng tham hư vinh mà trước đây khi làm thiên kim đại tiểu thư nhà họ Tô được mọi người tâng bốc lên tận chín tầng mây.

An Nhã Hân hỏi Lan Huyên: "Cô ta có thể trả được nhiều tiền như vậy sao? Cậu nhìn vẻ mặt của cô ta mà xem, nào phải đang cười chứ, đúng là còn khó coi hơn cả khóc."

"Có lẽ cô ta thực sự có từng đó tiền cũng nên."

Lan Huyên không quan tâm đến vấn đề này cho lắm, Tô Lan Ninh có thể trả được số tiền này hay không, bây giờ cô mới đang như ngồi trên đống lửa đây, Lục Đồng Quân đang ngồi ở hàng ghế sau không thật thà trật tự một chút nào, cũng to gan quá rồi đấy, không ngờ anh lại dùng chân cọ nhẹ vào chân cô ở dưới ghế.

Đây không phải là dụ dỗ trắng trợn hay sao?

Lan Huyên quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân một cái, ý cười trong mắt Lục Đồng Quân càng đậm hơn, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Lan Huyên tức giận hận không thể cởi bỏ chiếc mặt nạ của Lục Đồng Quân xuống.

Chân Lục Đồng Quân lại di lên cao hơn một chút...

Cảm giác ngứa ngáy khiến Lan Huyên kẹp chặt hai chân lại, hai má nóng bừng.

"Lan Huyên, con làm sao vậy? Sao mặt con lại đỏ như vậy. Lưu Lệ Phương ngồi bên cạnh quan tâm hỏi han.

“Không sao đâu ạ, có lẽ là do nhiệt độ điều hòa quá cao, con thấy hơi nóng một chút” Lan Huyện cười gượng, âm thầm cảnh cáo Lục Đồng Quân không được lộn xộn, cũng không chịu nhìn xem đây là đâu. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

Nếu như đang ở nhà thì Lan Huyên hận không thể xử lý Lục Đồng Quân rồi, đúng là ngạo mạn chẳng coi ai ra gì.

Sau đó Lục Đồng Quân còn kiêu ngạo hơn nữa, anh đột nhiên nghiêng người lên phía trước, tới gần Lan Huyên, hạ thấp giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được: "Buổi tối đến chỗ của anh nhé" Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất

Nhịp tim của Lan Huyên bỗng tăng nhanh, giọng nói trầm ấm đến cực điểm của anh thực sự gây chết người.

Nhưng ở đây đang có nhiều người như vậy, Lan Huyên cũng không dám lộn xộn, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Trật tự chút đi, nếu không sau này em sẽ không tới chỗ của anh nữa đâu"

"Lan Huyên đang mời anh đến chỗ của em sao? Anh không có vấn đề gì hết" Giọng nói của Lục Đồng Quân mang theo ý cười.

“Em mời anh khi nào chứ?” Lan Huyên trợn to hai mắt, con người này đúng là hiểu sai ý của người khác quá mà.

"Không phải là em đến, thì là anh sẽ qua đó. Lẽ nào Lan Huyên còn có ý nào khác hay sao?" Lục Đồng Quân làm ra vẻ đột nhiên bừng tỉnh: "Lan Huyên đang ám hiệu ngầm cho anh việc cầu hôn sao?"

"Làm gì có" Hai má Lan Huyên đỏ bừng: "Anh đừng dựa sát em quá."

Hai người đang trò chuyện như thể không có ai bên cạnh, cộng thêm việc lại dựa quá gần nhau, giọng nói khe khẽ, người khác cũng không thể nghe thấy rõ hai người họ đang nói gì. Tư thể của họ giống như đang cọ xát tại vào nhau vô cùng thân mật, nhìn thế nào cũng thấy có gian tình.

Lan Huyên né ra một chút kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Lục Đồng Quân lại không biết xấu hổ sáp lại gần.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc!

Không phải Lan Huyên sáp vào người Lục Đồng Quân, mà là Lục Đồng Quân đang theo đuổi Lan Huyên.

Đó là người nắm quyền lực trong nhà họ Lục đấy, là nhân vật mà chỉ cần giậm chân tại chỗ thôi có thể khiến cho cả giới kinh doanh chấn động, nhưng ở trước mặt Tô Lan Huyên lại hóa thành một con cún nhỏ liếm láp... khụ khụ... nói nhầm rồi, nên nói là trở thành chủ tịch ấm áp dịu dàng, đùa giỡn khiến Lan Huyên vui vẻ.

Người nắm quyền lực trong nhà họ Lục bá đạo lạnh lùng, ra tay quyết đoán, máu lạnh vô tình trước đây kia đi đâu rồi?

Đêm nay, Lục Đồng Quân cố ý cho mọi người thấy anh đang theo đuổi Lan Huyên, Lan Huyên chính là người phụ nữ của anh.

Bữa tiệc từ thiện sắp đến hồi kết thúc, Tô Lan Ninh nhìn thấy Lục Đồng Quân đối xử dịu dàng với Lan Huyên như vậy, thậm chí còn mua chiếc vòng tay với giá một trăm rưỡi tỷ kia, sau đó lại tặng cho Lan Huyên, trong lòng cô ta cảm thấy ghen tị kinh khủng.

Khi Sở Lâm Minh trả lời điện thoại xong rồi quay lại, bữa tiệc tối đã kết thúc rồi, mọi người lần lượt rời đi.

Có người nhìn thấy Sở Lâm Minh thì mỉm cười nói: "Chúc mừng cậu chủ Sở đã cưới được một người vợ tốt bụng hiền hậu, vừa rồi mợ chủ Sở giơ tấm bảng mua lại chiếc túi đó với giá ba mươi tỷ thật là hào phóng quá mà."

"Đúng vậy, mợ chủ sở đúng là đã có đóng góp rất lớn cho những em nhỏ ở vùng cao"

Khi Sở Lâm Minh nghe thấy con số ba mươi tỷ, ánh mắt sắc lẹm nhìn Tô Lan Ninh.

Tô Lan Ninh vừa chột dạ vừa căng thẳng, cô ta chỉ dám bước từng bước nhỏ qua đó, cố hết sức nhếch môi cười: "Chồng à"

“Cô bỏ ra ba mươi tỷ để mua một chiếc túi rách nát đó?” Sở Lâm Minh không nhịn được chửi thề: “Cô đúng là đồ ngu ngốc, chiếc túi đó nhiều nhất cũng chỉ có trị giá sáu tỷ, cô bỏ ra ba mươi tỷ, cô có tiền để trả không hả?"

“Chồng à, anh đừng nóng giận, không phải em cố ý đâu, anh có thể giúp em trả trước được  không?” Tô Lan Ninh thận trọng từng chút một nói: “Em cũng chỉ muốn cho anh thanh danh tốt đẹp thôi, vợ chồng là một thể. Quyên góp ba mươi tỷ cho trẻ em ở vùng núi, cũng là để tích đức cho con cháu chúng ta mà."

“Cô tốt bụng như vậy, tại sao không đi giải cứu thế giới đi?” Sở Lâm Minh hất văng Tô Lan Ninh ra, lạnh lùng nói: “Chuyện do cô tự mình gây ra thì tự đi mà giải quyết, đừng có tìm tôi làm gì.”

Vứt lại một câu này, Sở Lâm Minh tức giận đùng đùng bỏ đi ngay.

Khi Sở Lâm Minh bước đến cửa, anh ta đã nghe thấy những người khác đang bàn luận về Tô Lan Ninh.

"Ha ha, cầm ba mươi tỷ đi mua một cái túi chỉ có giá sáu tỷ, cô ta đúng là đồ ngu"

"Còn cảm thấy làm vậy thì người ta sẽ cho rằng mình lương thiện tốt bụng lắm cơ, đúng là cô ta thực sự tưởng rằng người khác không biết mục đích của mình là gì à, thực ra chỉ là vì thanh danh của mình, đi tranh giành với Lan Huyên nhà người ta đấy thôi"

"Cũng không chịu xem xem mình làm sao mà so sánh với Lan Huyên cho được. Cô Tô nhà người ta không chỉ là con gái nuôi của chủ tịch Lý, mà còn được cậu chủ Lục sủng ái. Chưa kể cậu chủ Lục còn lấy một trăm rưỡi tỷ ra để lấy lòng cô Tô, còn đây có đưa ba mươi tỷ ra người ta cũng chẳng thương xót gì đâu."

"Tô Lan Ninh đúng là ở đây bất chấp mọi thứ để tỏ ra mình ghê gớm lắm, cô ta bị nhà họ Tô đuổi ra ngoài, nhà họ Sở cũng không nhận, cô ta làm sao có nhiều tiền như vậy được"

"Đây chính là kết cục của kẻ mua danh trục lợi đấy mà. Lúc đầu nghe nói là cô Tô được gả vào nhà họ Sở nhưng mẹ con Tô Lan Ninh đã giở trò hoán đổi cô dâu, để chính Tô Lan Ninh làm dâu nhà họ Sở."

"Vậy thì Sở Lâm Minh đúng là xui xẻo đáng thương thật đấy, cưới một kẻ ngu xuẩn như vậy về làm vợ, đổi lại là ai thì cũng sẽ chọn cô Tô mà thôi."

Sở Lâm Minh nghe những lời bàn tán trong lúc nhàn rỗi này, anh ta càng tức giận hơn, xoay người lập tức rời khỏi đó.

Về phía Tô Lan Ninh, cô ta đã mua lại món đồ đó, nhưng một hồi lâu vẫn không tới trả tiền, nhân viên đã đến nhắc nhở rồi nên cô ta đành phải mỉm cười gượng gạo nói: "Anh chờ tôi một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại sẽ đến ngay thôi"

Tô Lan