Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 117: Địa vị vững chắc của Lan Huyên



Đột nhiên Lan Huyên phản ứng lại, tại sao Vạn Hoài Bắc bảo cô chuẩn bị tâm lý cho tốt, nhưng bây giờ lại ngăn cản cô vào đại sảnh.

Vợ cũ của Lục Đồng Quân không những đã quay trở lại, mà còn vác một chiếc bụng lớn tới cửa.

Khó trách làm mọi người trong nhà họ Lục chấn động. Lan Huyên đến khiến cho ông Lục và Trần Hương Thủy cảm thấy có chút xấu hổ.

Vừa mới thừa nhận thân phận của Lan Huyên xong, sau đó lại nhảy ra một người vợ cũ, hơn nữa còn vác bụng bầu, cái này cũng làm cho họ khó xử.

Dù sao thì đứa bé trong bụng Hồ Như Quỳnh cũng là cốt nhục của nhà họ Lục.

Hạ Lăng liếc mắt nhìn Hồ Như Quỳnh, không thích lắm, cậu ta nhìn về phía Lan Huyên và nói: “Cô Tô, chúng ta đi thăm Lục lão đại đi”

Vạn Hoài Bắc cũng lập tức phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, cô Tô, chúng ta lên lầu thôi.”

Có mọi người nhà họ Lục ở đây, Vạn Hoài Bắc cũng không muốn Lan Huyên phải khó xử. Trần Hương Thủy cũng mở miệng phân phó: “Chú Tường, đưa cô Tô lên lầu, chăm sóc cho chu đáo.”

Đối với Lan Huyên, trong lòng Trần Hương Thủy vô cùng yêu thích. Không đợi Lan Huyên lên lầu, Hồ Như Quỳnh vuốt ve chiếc bụng hỏi: “Mẹ, cô Tô đây là?”

Trần Hương Thủy bị hỏi nên hơi xấu hổ, một tiếng "mẹ” này đã nói cho mọi người biết thân phận của cô ta.

Cô ta mới là vợ chính thức của Lục Đồng Quân.

“Đây, đây là.." Trần Hương Thủy cũng không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm lạnh vọng xuống từ trên lầu: “Cô ấy là chủ nhân tương lai của nhà họ Lục”.

Giọng nói này không phải của ai khác, chính là Lục Đồng Quân. Âm thanh giọng điệu khí phách như sấm sét đánh xuống mặt đất. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lục Đồng Quân đang ngồi trên xe lăn.

Lục Tây Anh nhanh chóng chạy tới giúp Lục Đồng Quân lại đây, ông Lục khẩn trương nói: “Đồng Quân, thân thể con không khỏe, sao lại xuống lầu”

“Ông nội, con không sao” Lục Đồng Quân ngoài miệng thì nói như vậy nhưng lại quay sang ho khan vài tiếng.

Cái ho khan này khiến mọi người trong nhà họ Lục đưa mắt nhìn nhau.

Xem ra mệnh của Lục Đồng Quân không còn dài nữa. Cha con Lục Minh Húc liếc nhau, trong lòng mừng thầm.

"Chồng” Vẻ mặt Hồ Như Quỳnh đau lòng đi tới bên cạnh Lục Đồng Quân: “Em nghe nói anh bị bệnh, em sốt ruột nên đã trở về

Lục Đồng Quân không thèm liếc nhìn Hồ Như Quỳnh lấy một cái, đưa tay vẫy vẫy phía Lan Huyên: “Lan Huyên, lại đây với anh.”

Hồ Như Quỳnh mặt đỏ tại hồng đứng tại chỗ không biết nên làm gì.

Lan Huyên nhìn Hồ Như Quỳnh, đi đến bên cạnh Lục Đồng Quân, đắp chăn lên cho anh, phối hợp cùng diễn: "Sao lại bệnh nặng hơn rồi?”

Đối với chuyện Hồ Như Quỳnh mang thai cô không có hỏi, cô tin tưởng Lục Đồng Quân sẽ cho cô một lời giải thích.

Hơn nữa xem đến thân phận hiện tại của anh, cô cũng không có tư cách hỏi. Cô chỉ là bạn gái, còn Hồ Như Quỳnh lại là vợ cũ của Lục Đồng Quân.

“Đừng lo, không sao đâu” Lục Đồng Quân nắm lấy tay Lan Huyên, nháy mắt với Lan Huyên ra hiệu. Lan Huyên hiểu ý rất nhanh, đứng sang bên cạnh Lục Đồng Quân.

Lục Minh Húc mở miệng cười nói: "Anh cả,, anh nhận nhầm người rồi, đây mới là chị dâu, là chủ nhân của nhà họ Lục”

Lục Minh Húc kéo Hồ Như Quỳnh đến trước mặt Lục Đồng Quân: “Anh cả, anh xem, chị dâu đã có thai hơn bốn tháng rồi, vừa hay là con trai mà nhà họ Lục chúng ta mong muốn”

“Chồng” Hồ Như Quỳnh kêu lên một tiếng dịu dàng như nước, trên mặt tràn ngập dáng vẻ của một người mẹ hiền: “Cục cưng của chúng ta rất khỏe, anh sờ xem này, nó đạp rất mạnh”

Lục Tử Việt ngồi trên sofa cũng mở miệng chúc mừng: “Cháu cả, chúc mừng nha, đại phòng có người kế nghiệp rồi.”

Những người khác cũng hùa theo phụ họa.

“Đúng vậy, Đại Lục có người kế tục rồi chúng ta cũng yên tâm phần nào”

“Cháu cả cứ an tâm dưỡng bệnh, những chuyện khác không cần lo”

“Nhưng công ty cũng không thể một ngày không có chủ được.” Nhanh như vậy đã vào chủ đề chính rồi.

Lan Huyên thấy mấy người này đều mong chờ Lục Đồng Quân sớm chết đi, trong lòng liên tục cười lạnh.

Đều là dòng máu nhà họ Lục, nhưng vì quyền thể đến cả tình thân cũng mất hết chẳng còn gì.

Lục Đồng Quân ho khan vài tiếng, hạ giọng nói: “Các chú các bác nói có lý, nhưng mọi người yên tâm, trong lúc con dưỡng bệnh sẽ có người thay con quản lý công ty

Lục Minh Húc vội vàng hỏi: “Là ai?”

Những người khác cũng đều nhìn Lục Đồng Quân, trong lòng không ngừng đóan xem đó là ai.

Lục Đồng Quân vẫn nắm lấy tay Lan Huyên, tuyên bố trước mặt mọi người: “Trong thời gian con dưỡng bệnh, tất cả công việc trong công ty đều giao cho Lan Huyên xử lý

Một câu này khiến cho cả đại sảnh như muốn nổ tung. “Cháu cả, con là bệnh đến hồ đồ rồi phải không? Sao có thể để người ngoài quản lý công ty được?” “Hơn nữa, một người phụ nữ thì có thể làm gì? “Đây là đang nói đùa mọi người đúng không?”

“Tài sản hàng nghìn tỷ của nhà họ Lục mà giao cho một người phụ nữ khác họ, đây chẳng phải chuyện cười trong thiên hạ sao?”

"Đúng, tôi không đồng ý

“Tôi cũng không đồng ý”

Ông Lục và Trần Hương Thủy đều không tỏ thái độ gì, chỉ là quyết định này của Lục Đồng Quân vẫn khiển hai người bất ngờ.

Lan Huyên cũng hoảng sợ, cô nào có bản lĩnh tiếp quản một công ty lớn như thế cơ chứ.

Vừa rồi Lục Đồng Quân nháy mắt ra hiệu cho cô đừng nói gì cả, nhưng cô cũng không ngờ Lục Đồng Quân lại sắp xếp như vậy.

Lục Đồng Quân sầm mặt xuống, lớn tiếng quát: “Sao? Tôi vẫn còn chưa chết, là người cầm quyền của nhà họ Lục mà tôi không được làm chủ à?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Đồng Quân quét qua toàn bộ những người đang có mặt trên đại sảnh: “Tôi nhận định Lan Huyên chính là chủ nhân tương lai của nhà họ Lục, cô ấy có tư cách tiếp quản công ty, nếu ai không phục thì lập tức cút khỏi đây, từ nay về sau sẽ xóa tên khỏi gia phả nhà họ Lục”.

Toàn bộ cơn thịnh nộ của Lục Đồng Quân đều bộc lộ ra ngoài, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như băng khiến cho người ta sợ hãi mà không dám nhìn thẳng.

Vừa nghe thấy ai gây rối sẽ bị xóa tên khỏi gia phả nhà họ Lục, mấy người bạn này lên tiếng tranh luận to nhất bèn câm miệng lại, khí thế tụt hẳn xuống.

Lục Đồng Quân chưa chết, vẫn là người cầm quyền của nhà họ Lục, nên vẫn có tư cách xóa tên khỏi gia phả.

Một khi bị xóa tên và đuổi ra khỏi nhà họ Lục, vậy đừng nghĩ có thể ở lại thủ đô, đừng nói là được chia cho một phần bánh, đến cả phú quý an nhàn trước mắt cũng mất sạch không còn sót lại chút gì.

Cha con Lục Minh Húc thấy không còn ai dám lên tiếng phải đổi nữa, trong lòng không cam tâm, lặng lẽ cắn răng.

"Anh cả, trước đây chị dâu chưa về, anh và cô Tô ở chung một chỗ chúng ta không phải đối, nhưng bây giờ chị dâu đã về rồi, còn mang thai con của anh nữa, nên người làm chủ gia đình phải là chị dâu chứ sao lại là cô Tô?”.

Lục Minh Húc lại lôi đề tài này quay về.

Lục Đồng Quân liếc nhìn Hồ Như Quỳnh một cái, tựa như chỉ nhìn thấy có một người đứng ở đây: “Cô muốn làm chủ nhân của gia đình sao?”

Hồ Như Quỳnh bị Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm sau lưng lạnh cả người, cô né tránh ánh mắt, nhút nhát nói: “Không, không, em mất tích lâu như vậy, hiện giờ chồng ở cùng một chỗ với cô Tô, em cũng nên rời đi, nhưng còn đứa nhỏ trong bụng... Chồng, em chỉ hy vọng có thể ở nhà họ Lục cho đến lúc sinh ra đứa nhỏ, cho nó một cái danh phận”

“Đứa nhỏ?” Lục Đồng Quân tùy tiện xoa đầu ngón tay, sau đó liếc nhìn cái bụng của Hồ Như Quỳnh.

Trong ánh mắt Lục Tử Việt hiện lên một âm mưu tính toán: “Cháu cả, hiện tại Hồ Như Quỳnh đã an toàn quay về, lại mang thai con của cháu. Đáng lý ra nó nên làm chủ nhân của nhà họ Lục, công ty cũng có thể giao cho Hồ Như Quỳnh Còn cô Tô, cô ấy còn chưa đi qua cửa nhà họ Lục, cũng không tính là người nhà họ Lục”

“Hạ Đình Hạ Vân”

Lục Đồng Quân lạnh lùng ra lệnh: “Mời chú hai ra ngoài”

“Vâng”. Hạ Đình Hạ Vân đi vào, lập tức kéo Lục Tử Việt ra ngoài.

“Lục Đồng Quân, tôi chính là chú hai của cậu đấy. Buông tôi ra” Lục Tử Việt thẹn quá hóa giận bèn gào lên: “Hạ Đình Hạ Vân buông tay ra, các người định làm cái gì?”

Lục Tử Việt còn chưa nói xong đã bị trực tiếp ném ra ngoài.

Cả đại sảnh bỗng im bặt, ông Lục cũng không nói nửa lời.

Đã giao nhà họ Lục cho Lục Đồng Quân, vậy ông sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào quyết định của anh.

Nhà họ Lục chỉ cần một người làm chủ.

Lục Minh Húc thấy cha mình bị ném ra ngoài, tức giận đến mức mặt mày xanh mét: “Anh cả, anh có ý gì vậy?”

“Ai còn dám nghi ngờ, kia chính là kết cục.” Lục Đồng Quân không giận mà uy nghiêm, lạnh lùng đảo mắt qua một lượt: “Từ nay trở đi, gặp Lan Huyên cũng như gặp tôi, tất cả công chuyện của nhà họ Lục đều do Lan Huyên đảm đương xử lý.”