Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 134: Làm xét nghiệm ADN



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Lan Huyên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vết bớt màu xanh hình tròn sau tai của Hạ Lăng.

Cô nhớ tới những gì bác sĩ Trương người đỡ đẻ cho cô đã nói. Một trong những đứa con của cô có một vết bớt hình tròn màu xanh ở sau tai. Sao có thể trùng hợp đến như vậy. Sau tại Hạ Lăng cũng có.

Hạ Lăng Hạ Bảo là một cặp sinh đôi, hơn nữa bác sĩ Trương cũng đã nói rằng cô đã sinh ra một cặp sinh đôi.

Điểm này lại vừa khéo ăn khớp với nhau.

Lan Huyên kích động khiến tay hơi run lên, Hạ Lăng nghi ngờ gọi: “Cô Tô, sao thế ạ?”

Lan Huyên ổn định lại tâm trạng, kìm nén sự kích động trong lòng, cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh, không làm cho Hạ Lăng sợ hãi.

“Ha Lăng, cháu nói cho cô biết, vết bớt xanh sau tại của cháu là có từ khi sinh ra sao?”

"Sau tai anh trai vẫn luôn có nó mà ạ” Hạ Bảo từ đầu bên kia của bồn tắm lớn lội qua: “Chị gái xinh đẹp, chị nhìn hình tròn này có giống mặt trời không, mặt trời màu xanh”

Hạ Lăng cũng nói: “Hình như vẫn luôn có ở đấy đó ạ”

Cậu bé không thể nhìn thấy phía sau tại mình nhưng lúc trước ở cô nhi viện Hạ Bảo đã từng nhìn thấy nên cậu bé mới biết.

Lan Huyên không dám chớp mắt vì sợ rằng chỉ cần chớp mắt vết bớt đó sẽ biến mất.

“Hạ Lăng Bé Bảo, trước đây hai đứa lớn lên ở cô nhi viện nào vậy?” Lan Huyên khí nén được sự kích động trong lòng: “Có phải từ viện mồ côi Thiên Thần Nhỏ không?”

Vào giây phút Hạ Lăng gật đầu, hai mắt Lan Huyên đỏ hoe. Hạ Lăng gật đầu nói: “Đúng vậy, cô Tô, sao cô biết được vậy?”

Hạ Lăng chưa từng nói với ai khác rằng cậu bé đã trốn ra từ viện mồ côi Thiên Thần Nhỏ, vậy hẳn là bé Bảo đã nói.

Nhưng bé Bảo lại nói: “Em cũng chưa từng nói mà”

Tất cả đều trùng khớp, cho dù là tuổi tác hay viện mồ côi, tất cả đều khớp với nhau.

Lan Huyên phấn khích không nói nên lời, cô quay lưng lại, cố gắng hết sức để kìm nén ý định nhận lại hai đứa tre.

Tìm đi tìm lại lâu như vậy, không ngờ rằng con của cô đã sớm đến bên cô rồi, lại còn xuất sắc như vậy.

Lan Huyên bật khóc, cô không nhịn được nữa, xoay người ôm hai đứa nhỏ vào lòng.

“Hạ Lăng, bé Bảo” Lan Huyên cảm thấy áy náy, vui mừng đến phát khóc.

Hạ Lăng và Hạ Bảo ngẩn người khó hiểu, dù không biết Lan Huyên làm sao nhưng hai đứa trẻ vẫn rất hiểu chuyện, đưa tay vỗ về Lan Huyên.

“Cô Tô, cô sao vậy?” Hạ Lăng rất lịch sự, lại là một cậu bé ấm áp.

Hạ Bảo cũng ngây ngô hỏi: “Có phải do chú Lục bắt nạt chị không? Đừng sợ, có anh trai ở đây, anh trai sẽ dạy cho chú Lục một bài học”

Hạ Lăng nói: “Anh không đánh lại Lục lão đại được đâu”. “Vậy thì anh ăn nhiều cơm hơn đi, lớn lên sẽ có sức" Hạ Lăng: "..”

Lan Huyên nghe được màn đối thoại giữa hai anh em làm cho bật cười, không khóc được nữa.

"Chú Lục không có bắt nạt cô, chỉ là có hạt cát bay vào mắt cô thôi” Hạ Bảo: “Chị này, lí do kém chất lượng như thế chỉ có thể lừa được trẻ con ba tuổi mà thôi” Hạ Lăng: “Chúng cháu đã năm tuổi rồi”

Lan Huyên: "..."

“Hai đứa có thể đừng phá như vậy được không, như vậy khiến cô xấu hổ lắm” Hạ Lăng và Hạ Bảo nhìn nhau cười, đột nhiên Hạ Bảo nổi hứng đùa dai, hắt nước vào người Lan Huyên: "Chị ơi, cùng nhau chơi đi”.

“Dám hắt nước vào chị, chị sẽ hắt lại” Lan Huyên cũng hắt nước lên người Hạ Bảo, hai người hắt qua hắt lại, trong phòng tắm vang lên toàn là tiếng cười của Hạ Bảo.

Ha Lång: "Âu trī."

Vừa dứt lời, Hạ Bảo lại hắt nước vào một cậu bé: “Anh, chơi cùng đi”.

"Ấu trĩ” Hạ Lăng lại nói, tuy cậu bé nói như vậy nhưng vẫn hắt nước vào người Hạ Bảo, cùng nhau vui đùa. Hai đứa trẻ chơi đùa, Hạ Bảo và Hạ Lăng té nước vào người nhau, Lan Huyên đứng ở một bên dở khóc dở cười. Thấy hai đứa trẻ vui đùa, mắt cô lại đỏ hoe, không biết là nước mắt hay do nước bị bắn lên.

Lan Huyên không nhận lại hai đứa trẻ ngay lập tức, như vậy quá tùy ý, chỉ dựa vào hai điểm này, cô hoàn toàn không thể khẳng định được, cuối cùng chỉ có làm xét nghiệm ADN mới có thể xác nhận được.

Một điểm nữa, Lan Huyên lo lắng rằng hai đứa trẻ sẽ không thể tiếp nhận cô ngay được. Sau khi tắm xong, Lan Huyên lặng lẽ lấy tóc của hai đứa trẻ khi mặc quần áo lại cho hai đứa.

Hạ Bảo muốn đi cùng Hạ Lăng, Lan Huyên để hai đứa trẻ lại khu biệt thự Nam Sơn, cô không chờ được nữa mà mang tóc đến bệnh viện để giám định.

Lan Huyên đưa thêm một số tiền, hy vọng sẽ có kết quả càng sớm càng tốt. Nhưng vẫn sẽ phải mất ba đến bốn ngày mới có được kết quả.

Trong lòng Lan Huyên vô cùng thấp thỏm, cũng rất phức tạp, nếu Hạ Lăng và Hạ Bảo là con của cô, thì cô nhất định phải nói rõ ràng chuyện này với Lục Đồng Quân.

Trước đây cô chỉ có một mình, nhà họ Lục có thể chấp nhận cô, nhưng nếu nhà họ Lục biết cô còn có hai đứa con thì có lẽ sẽ không như vậy nữa.

Lan Huyên suy nghĩ đến trường hợp tệ nhất, dù thế nào đi nữa, sau khi có kết quả giám định, cô nhất định sẽ nhận lại hai đứa trẻ, về phần cô và Lục Đồng Quân, cô cũng không ép buộc.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lan Huyên lái xe đến nhà cũ của nhà họ Lục.

Lan Huyên vừa xuống xe, Lục Minh Húc cùng đi ra khỏi đại sảnh, cười nói: “Cô Tô, quan hệ giữa cô và anh cả tốt thật đấy, muộn thế này rồi mà vẫn còn tới thăm”

"Trễ như vậy rồi mà phó tổng giám đốc Lục vẫn chưa về sao?” Lan Huyên lướt qua Lục Minh Húc, đi thẳng vào trong.

"Cô Tô.” Lục Minh Húc đột nhiên nắm lấy tay Lan Huyên: “Thật ra, chúng ta đều là cùng một loại người. Đừng nói với tôi cô thật sự có tình cảm với Lục Đồng Quân như thế nào. Cô chỉ nhìn muốn nhìn thấy anh ấy không gượng dậy nổi nữa để được chia một chút phần. Thực ra, chúng ta có thể hợp tác đấy”.

Nghe vậy, Lan Huyên hứng thú nhìn Lục Minh Húc, sau đó rút tay về: "Ồ? Phó tổng giám đốc Lục có thể đưa ra điều kiện gì? Có thể nói cho tôi nghe một chút không?”

“Nữ chủ nhân của nhà họ Lục” Lục Minh Húc chắc chắn nói: “Điều kiện này thì sao?”

Lan Huyên cười: “Phó tổng giám đốc Lục không hổ là một doanh nhân. Anh muốn có được cả tiền tài và sắc đẹp sao?”

Lan Huyên xinh đẹp, lại có năng lực, cô là người được Lục Đồng Quân nhận định, đương nhiên Lục Minh Húc muốn có được rồi.

Cứ là đồ của Lục Đồng Quân thì anh ta muốn cướp đoạt hết tất cả. Năm đó là Tần Kiều Lam, bây giờ là Lan Huyên, trong mắt anh ta đều như nhau.

"Cô có thể suy nghĩ một chút, cuối tuần này có lễ mừng thọ của ông nội, tôi sẽ chờ câu trả lời của cô” Lục Minh Húc cười sờ mặt Lan Huyên, nhưng Lan Huyên đã nhẹ nhàng tránh đi.

Lục Minh Húc nở nụ cười, không hề tức giận mà còn cảm thấy thú vị. Thấy Lục Minh Húc nói chắc nịch như vậy, Lan Huyên không khỏi lo lắng cho Lục Đồng Quân.

Lục Minh Húc mỉm cười rời đi, Lan Huyên cũng xoay người tiến vào đại sảnh, cô không biết khi đang nói chuyện với Lục Minh Húc ở cửa, Hồ Như Quỳnh ở trên ban công đã nhìn thấy.

Nhìn thấy Lục Minh Húc và Lan Huyên vừa nói vừa cười, Hồ Như Quỳnh cảm thấy ghen tị. Đúng là loại phụ nữ lăng nhăng, chuyên đi quyến rũ đàn ông. Trần Hương Thủy thấy Lan Huyên đi tới, nhiệt tình cười nói: “Lan Huyên về rồi đấy à, Hạ Lăng thế nào rồi?” “Ở biệt thự Nam Sơn rồi ạ." Lan Huyên hỏi: “Dì ơi, Lục Đồng Quân đang ở đâu vậy?” "Đang chơi cờ với ông nội ở sân sau” Lan Huyên cảm thấy khó hiểu, không phải Lục Đồng Quân đang muốn giả vờ yếu đuối sao? Tại sao lại ra sân sau để chơi cờ rồi? “Vậy cháu về phòng chờ anh ấy” Lan Huyên không muốn tới sân sau để quấy rầy hai người họ.