Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 145: Đánh thành đầu heo 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khách sạn Nhân Sâm. 

Lan Huyên xinh đẹp đi xe vào chỗ đỗ xe. 

Bảo vệ gác cổng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. 

Xe đẹp người đẹp, động tác lưu loát, rất hấp dẫn mắt người khác. 

Lan Huyên đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài chạm đất, tóc dài phất phới, đeo kính râm lên vừa ngầu vừa đẹp. 

Hình tượng người đẹp lạnh lùng. 

Bảo vệ cười cười đi đến: "Cô gái này, đến khách sạn sao?" 

"Ừm." Lan Huyên giơ tay lên, ngón tay giữa đẩy kính râm một cái, lại nhìn thời gian: "Anh trai là, làm phiền anh một chuyện này, lát nữa nếu như tôi gặp phải nguy hiểm gì, anh nhất định phải giúp tôi gọi cảnh sát đó." 

Bảo vệ bị Lan Huyên mê hoặc đến nỗi chết mê chết mệt, cười tíu tít cả lên gật đầu: "Cô gái cứ yên tâm, có Lý Quốc Đại tôi ở đây, ai dám gây sự ở đây, dám làm phiền đến cô gái, tôi sẽ giết hắn ta. Thật ra thì tôi chưa từng làm bảo vệ bao giờ, thế nhưng chúng tôi có cái người nổi danh kia... Không đúng, sai rồi, là anh hùng, anh hùng, đánh nhau rất dữ đấy" 

Đôi môi đỏ mọng của Lan Huyên khẽ mở: "Anh Lý, hôm nay công ty phải tôi đến đây thu nợ, sợ rằng sẽ gặp phải nguy hiểm. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, đâu có đầu lại được những người đàn ông kia". 

"Không có việc gì, tôi đi cùng với cô, tôi dẫn thêm anh em đi theo." Lý Quốc Đại rất trượng nghĩa, biểu hiện trước mặt gái đẹp, đó chính là bản tính của một người đàn ông. 

"Anh Lý, anh thật tốt" Lan Huyên ngượng ngùng cười một tiếng, Lý Quốc Đại lại càng bị mê hoặc mù cả mắt: "Gian phòng 1550, khách sạn này tôi chưa quen lắm, phiền đến anh Lý phải dẫn đường rồi." 

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề" Lý Quốc Đại hỏi: "Bên kia có mấy người?" 

"Không biết, có lẽ là vài người đó." 

"Vậy tôi gọi thêm mấy anh em nữa, cũng có thêm vài nhân chứng" Lý Quốc Đại vẫn rất thông minh. 

"Cảm ơn anh Lý 

Lý Quốc Đại đi phía trước dẫn đường, Lan Huyên đi theo đến thang máy lên tầng mười lăm. 

Từ khi Lan Huyên trông thấy lá thư ấy, cô đã biết, vốn không phải Lục Đồng Quân hẹn gặp cô. 

Hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông lão Lục, Lục Đồng Quân cũng không thể nào hẹn cô đến khách sạn này được. 

Chữ viết được mô phỏng rất giống, thế nhưng cô không ngốc, thủ đoạn cấp thấp như vậy nếu như không nhìn rõ nữa, chín năm giáo dục phổ thông đúng là thành không. 

Lan Huyên lúc đi được nửa đường đã hẹn An Nhã Hân, xem chừng An Nhã Hân không thể tới đây trong một chốc một lát được, Lan Huyên chỉ đành phải tìm người hỗ trợ. 

Cô lại muốn xem xem, Hồ Như Quỳnh bày kể gì với cô. 

Ở nhà cũ của nhà họ Lục, chỉ có Hồ Như Quỳnh coi cô là cái định trong mắt, lúc ra cửa cô có hỏi bảo vệ của khu, vốn không hề có người chuyển phát nhanh tới đây. 

Vậy chỉ có thể là người trong nhà họ Lục gửi thư, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Hồ Như Quỳnh, 

Phòng 1550. 

Sở Lâm Minh nhìn chằm chằm thời gian chờ đợi, trong căn phòng được anh ta vẩy không ít nước hoa, cũng chuẩn bị một hình trái tim được xếp bằng hoa hồng đỏ trên giường, bầu không khí rất lãng mạn. 

Leng keng! 

Chuông cửa vang lên, Sở Lâm Minh nở nụ cười, tắt toàn bộ đèn điện đi, vừa mới đi ra mở cửa: "Em yêu..." 

Sở Lâm Minh chưa nói xong, trước mắt tối sầm, đầu bị miếng vải đen bao lại, chưa kịp đợi anh ta phản ứng lại thì đã nghe thấy có người hô lên. 

"Đánh cho tạo, dạy dỗ một trận trước rồi nói sau" 

"Ai đó?" Sở Lâm Minh nổi giận: "Là ai?" 

Lý Quốc Đại và hai gã bảo vệ khác thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Sở Lâm Minh. 

Lan Huyên nói câu: "Kéo vào trong đảnh, đừng quấy rầy những vị khách khác." 

Sở Lâm Minh bị kéo vào trong, đầu bị trùm lại, ai đánh anh ta cũng không biết, bên trong phòng toàn là tiếng kêu giận dữ thảm thiết. 

Sở Lâm Minh cảm giác xương sườn của mình sắp bị gãy cả, anh ta co rút trên mặt đất, che chở chỗ yếu hiểm. 

Lan Huyên nhàn nhã mở đèn lên, ngồi trên ghế nhìn Sở Lâm Minh bị hành hung. 

Thế nhưng lúc này có thực sự không biết là Sở Lâm Minh, tưởng rằng Hồ Như Quỳnh tìm người đàn ông nào đó để hãm hại cô. 

Đánh xong rồi, người cũng bất động, Lan Huyên mở miệng: "Ngừng tay, lột đầu ra đi." 

"Này thì thiếu nợ không trả này, để cả phòng tối om, chắc chắn là có ý đồ đen tối với cô Tô" Lý Quốc Đại lại đá thêm một phát, lúc này mới lột tấm vải che đầu ra. 

Sở Lâm Minh thấy người đánh mình là bảo vệ của khách sạn, nổi trận lôi đình gào lên: "Các người bị thần kinh à, biết tôi là ai không, cậu Sở của nhà họ Sở ở thủ đô, các người dám ra tay với tôi, chán sống rồi" 

Lan Huyên vốn đang uống trà, nghe thấy là Sở Lâm Minh, thoáng chốc không nhịn được mà phun hết nước trà ra ngoài. 

"Sở Lâm Minh? Tại sao lại là anh?" 

Sở Lâm Minh bị đánh thành đầu heo, mặt mũi bầm dập, thoạt nhìn vô cùng tức cười, Lan Huyên nhịn không được mà bật cười. 

Sở Lâm Minh nghiêng đầu qua chỗ khác, trông thấy Lan Huyên xinh đẹp động lòng người ngồi trên ghế, anh ta nhìn một lúc mà ngây dại, thế nhưng anh ta nhanh chóng hoàn hồn, sắc mặt sa sầm: "Lan Huyên, là cô bảo bọn họ tới sao?" 

Lan Huyên đầu đoán được là Sở Lâm Minh, chẳng lẽ lá thư này không phải là mưu kể của Hồ Như Quỳnh. 

Không đúng, nếu như không phải là Hồ Như Quỳnh, lá thư này vốn không được đưa vào nhà cũ của nhà họ Lục. 

Lan Huyên chất vấn: "Anh quen với Hồ Như Quỳnh từ lúc nào?" 

Chỉ có khả năng này thôi, Sở Lâm Minh và Hồ Như Quỳnh thông đồng với nhau. 

Bị nhìn thấu, Sở Lâm Minh cũng không thèm dối gạt nữa: "Là tôi nói Hồ Như Quỳnh hẹn cô." 

Lan Huyên cười lạnh, nhìn thoáng qua mấy cánh hoa hồng tươi trên giường, lập tức biết được Sở Lâm Minh có chủ ý gì. 

"Cậu Sở rất kiên cường, bị Lục Đồng Quân cảnh cáo mà còn dám trêu chọc tôi, anh không sợ biến thành Tô Lan Ninh tiếp theo à?" 

Sở Lâm Minh mạnh mẽ chịu đựng đau đớn đứng lên, mông vừa đặt xuống ghế, đau đến nỗi khiến anh ta nhe răng trợn mắt, nhưng lại muốn giữ hình tượng trước mặt Lan Huyên, nên chỉ có thể nhẫn nhịn. 

Sở Lâm Minh cười nhạo: "Lục Đồng Quân có thể sống qua đêm nay, tới tìm tôi nữa cũng chẳng muộn" 

"Anh có ý gì?" Lan Huyên cau mày. 

"Lan Huyên, tôi đã ly hôn với Tô Lan Ninh rồi, bây giờ tôi đã tự do, nếu như có biết điều, bây giờ chúng ta quay lại, nói không chừng có thể thành một câu chuyện lý thú" Sở Lâm Minh tràn đầy tự tin nói: "Nếu như cô cố ý chọn lựa Lục Đồng Quân, cô nhất định sẽ hối hận, kẻ hiểu rõ thời thể mới là người tài giỏi" 

Ánh mắt Lan Huyên lạnh lẽo: "Xem ra mới vừa rồi đánh vẫn chưa nặng lắm" 

Lan Huyên đưa mắt ra hiệu cho Lý Quốc Đại: "Anh Lý, vất vả cho anh rồi, hôm nay toàn bộ hậu quả sẽ do tôi gánh chịu". 

"Cô Tô khách sáo quá rồi, phục vụ cho người đẹp đó là việc mà đàn ông chúng tôi phải làm." Lý Quốc Đại như hung thần ác sát đứng trước mặt Sở Lâm Minh: "Cậu Sở đúng không? Chúng tôi thật đúng là chưa từng nghe bao giờ, nếu như cậu Sở không phối hợp với cô Tô, cùng lắm thì tất cả mọi người không cần công việc này nữa, lại dùng nắm đấm để trình cầu Sở cho tử tế nhỉ." 

Sở Lâm Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lan Huyên: "Coi như có lợi hại" 

"Là do chính anh không tự trọng đưa tới cửa." Lan Huyên lạnh lùng nói: "Tổi nhất là nói thật đi, ban nãy sao lại nói Lục Đồng Quân sẽ mất mạng, anh và Hồ Như Quỳnh đang tính toán cái gì? Làm gì với Lục Đồng Quân?" 

"Cô đúng là lo lắng về thằng que kia mà" Sở Lâm Minh châm chọc nói: "Lan Huyên, những đấu đá ngầm bên trong nhà họ Lục, đó chuyện mà mọi người trong giới đều biết. Nghe nói hai ngày trước Lục Đồng Quân trúng đạn bị thương, hôm nay lại là mừng thọ của ông cụ Lục, cô thấy rằng tiếp theo những người đó sẽ để cho Lục Đồng Quân còn sống mà đi đến tiệc mừng thọ hay không?" 

"Lục Đồng Quân, hôm nay anh ta chắc chắn sẽ chết." Sở Lâm Minh nói: "Đây là tôi nghe được Hồ Như Quỳnh nói, chuyện khác tôi không biết, tiệc mừng thọ hôm nay chính là một bữa tiệc Hồng Môn." 

"Ô, ra là như vậy." Vẻ mặt Lan Huyền bình tĩnh, không có lấy nửa điểm lo âu. 

Sở Lâm Minh thoảng sửng sốt, tò mò: "Không phải cô rất để ý đến tên què kia sao? Sao nghe thấy anh ta có chuyện mà lại bình tĩnh như vậy?" 

Nếu như Lục Đồng