Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 284: Đời người giống như đi tàu lượn siêu tốc



Tô Lan Huyên mất một lúc lâu cũng không thể tin được, người đứng ở cửa hóa ra là Lục Đồng Quân đã rời đi hơn nửa tháng.

Rạng sáng, Lục Đồng Quân đã đến thủ đô, anh treo tường vào, không làm kinh động đến người nhà họ Lý.

Anh rất muốn gặp Tô Lan Huyên, vừa chuẩn bị vặn cửa thì Tô Lan Huyên cũng tình cờ mở cửa phòng ra.

Ánh mắt Lục Đồng Quận sâu thẳm, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Lan Huyên, anh về rồi đây!”

Vừa dứt lời, Tô Lan Huyên kích động nhảy bổ vào vòng tay Lục Đồng Quân, hai tay ôm chặt lấy eo anh.

“Cuối cùng anh cũng đã trở lại rồi, anh có biết không, ngày nào em cũng nơm nớp lo sợ, sợ anh sẽ xảy ra chuyện, em sợ anh… sẽ không trở lại nữa”

“Anh về rồi đây!” Lục Đồng Quân ôm chặt Tô Lan Huyên, hôn lên trán cô, lại ôm cô một lần nữa: “Lan.Huyên, anh nhớ em””

Đây là lần đầu tiên hai người xa cách lâu như vậy, lần trước bởi vì Tần Nhã Viên hãm hại, Tô Lan Huyên tức giận rời đi, hai người cũng chưa xa nhau lâu thế này.

Những ngày tháng chia xa, mỗi một ngày đều sống như một năm vậy.

Lục Đồng Quân rất muốn mỗi ngày gọi cho Tô Lan Huyên một trăm cuộc điện thoại, nhưng bên đó có nhiều việc quá, anh rất bận.

Tô Lan Huyên ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể Lục Đồng Quân, tâm trạng vui vẻ dần dần trở lại yên tĩnh: “Để em xem xem anh có bị thương ở đầu không.”

Tô Lan Huyên đã nghe ngóng từ Lâu Yến Vy, biết được rằng an ninh ở nước M không tốt, rất hỗn loạn. rất nguy hiểm, Lục Đồng Quân lại đang làm những chuyện nguy hiểm nên cô càng lo lắng hơn.

“Anh không sao …” Lục Đồng Quân còn chưa nói xong, đột nhiên đau đớn mà hít một ngụm khí lạnh.

Khi Tô Lan Huyên vươn tay cởi quần áo của Lục Đồng Quân ra kiểm tra, tay cô vô tình đụng vào vai Lục Đồng Quân.

Trên vai có vết thương.

Nhìn thấy Lục Đồng Quân đau đến nhíu mày, Tô Lan Huyên vội vàng xé quần áo ra.

Trên vai anh quấn băng gạc, máu đỏ thấm đẫm miếng gạc.

“Sao lại bị thương thế? Có nghiêm trọng hay không?” Trái tim Tô Lan Huyên như bị bóp chặt, tức giận. ấn Lục Đồng Quân ngồi lên ghế sô pha: “Còn muốn nói dối em, anh cứ ngoan ngoãn ngồi xuống đây cho

em, em đi lấy hộp thuốc thay bằng gạc mới cho anh.”

Giọng điệu của Tô Lan Huyên rất hung dữ, là quở trách, cũng là đau lòng.

Khóe miệng Lục Đồng Quân càng ngày càng cong lên, bà xã đau lòng cho anh, đương nhiên trong lòng anh cảm thấy rất vui vẻ.

“Còn cười được à” Tô Lan Huyên hung dữ trừng mắt nhìn anh.

“Vợ à” Lục Đồng Quân nắm lấy tay Tô Lan Huyên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Tô Lan Huyên: “Trong nhà có người vợ tốt thế này thì không có gì quan trọng hơn nữa.”

Trái tim hai người ở bên nhau thì dù khó khăn đến đâu cũng không thành vấn đề.

Trên mặt Tô Lan Huyên lộ ra một nụ cười: “Miệng càng ngày càng ngọt rồi.”

Tô Lan Huyên rút tay về, đi lấy hộp thuốc, cẩn thận từng li từng tí cởi áo của Lục Đồng Quân ra, để lộ ra vết thương trên vai.

“Anh còn chưa kể tại sao lại bị thương?” Tô Lan Huyên vừa tháo bằng gạc ra vừa hỏi.

“Đánh nhau mà gây ra đấy.” Lục Đồng Quân cảm khái nói: “Đã lâu không luyện tập, tay hơi cứng”

Tô Lan Huyên xé hết băng gạc ra mới nhìn thấy vết thương trên vai dài khoảng năm sáu centimet, đã được khâu mười mấy mũi.

Vết thương còn rất mới, máu đang rỉ ra.

Chóp mũi Tô Lan Huyên chua xót, một giọt nước mắt lăn xuống bờ vai trơn bóng của Lục Đồng

Quân, đầu ngón tay phát run, cô có chút không dám chạm vào.

Tô Lan Huyên không nhìn nỗi nữa, đau lòng quay đầu đi, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình, rồi mới quay đầu lại.

“Thật sự không đau.” Lục Đồng Quân nắm lấy tay Tô Lan Huyên, cười cười: “Đừng khóc, anh đau lòng lắm”

Đã bị thương thành ra thế này rồi mà còn nói không đau, nhưng lại thấy đau lòng vì những giọt nước mắt của cô.

Tô Lan Huyên vừa giận vừa cảm động.

“Lục Đồng Quân, em cho phép anh bị thương lần cuối cùng, anh còn dám để bản thân bị thương thì trong vòng một năm đừng mơ mà lên giường ngủ. Một năm này anh cứ ngủ trên sô pha để tự kiểm điểm. đi.”

Lục Đồng Quân dở khóc dở cười: “Vợ à, đây là cực hình đó. Anh thà quỳ gối lên sầu riêng còn hơn.”

Tô Lan Huyên nhớ tới lần trước Lục Đồng Quân không chút do dự quỳ lên sầu riêng, gõ mạnh sầu riêng vào đầu gối thì không khỏi bật cười.

“Lần trước là anh tự quỳ mà” Tô Lan Huyên phản bác: “Dưới đầu gối con trai có vàng mà anh còn nói quỳ là quỳ”

“So với em, những thứ đó đều không quan trọng”

“Đúng, đúng, đúng, em biết rồi. Trong lòng anh, tính mạng của em quan trọng hơn tính mạng của anh, tâm trạng của em cũng quan trọng hơn mặt mũi của anh. Anh đấy, em thật sự không biết nên nói gì với anh nữa”

Tô Lan Huyên thật sự bó tay với Lục Đồng Quân, cho dù Lục Đồng Quân có nghe theo lời cô trong mọi chuyện, trông có vẻ như cô đang đè ép Lục Đồng Quân, nhưng trên thực tế, cô mới là người bị Lục Đồng Quân ăn thịt.

Tô Lan Huyên lấy miếng băng gạc mới, cẩn thận từng li từng tí thay bằng cho Lục Đồng Quân.

Cô sợ làm anh đau nên động tác rất nhẹ nhàng.

Tô Lan Huyên hỏi: “Mọi chuyện ở nước M đã xử lý xong chưa?”

“Ừm, xử lý xong rồi.” Lục Đồng Quân nói: “Lần này Vạn Hoài Bắc cũng coi như là không chịu thua kém, không để mất dây chuyền, hai bọn anh cũng đã giành lại được hai đường vận chuyển, ký hợp đồng mười năm. Trong những ngày ở nước M này, anh đã bỏ thời gian ra mua ít cổ phiếu, đều đã bán ra hết vào trưa hôm nay, kiếm được kha khá. Mảnh đất anh mua ở Afghanistan trước đây mấy ngày trước đã được khai thác để đào vàng, ước tính rằng có thể kiếm thêm mấy trăm tỷ…”

Tô Lan Huyên nghe đến giương mắt đờ đẫn, số tiền đối với người khác nghe có vẻ như là con số thiên văn, sao Lục Đồng Quân có thể dễ dàng kiếm được như vậy?

“Trong nửa tháng qua, tổng cộng anh kiếm được bao nhiêu?”

Lục Đồng Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Các món nợ về cơ bản đều đã trả xong”

“Lục Đồng Quân, rốt cuộc anh có phải là con người hay không vậy? Em thật sự nghi ngờ anh là thần tiên đấy. Sao anh làm được thế?” Tô Lan Huyên kinh ngạc nói: “Với năng lực kiếm tiền của anh, chẳng lẽ không phải sẽ trở thành người giàu nhất thế giới sao?”

Lục Đồng Quân đột ngột phá sản, bây giờ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, các khoản nợ của anh đã được trả sạch, điều này quả thực là chuyện hoang đường.

Lục Đồng Quân nói: “Trước tiên anh hỏi mượn Vạn Hoài Bắc ba mươi tỷ đến một sòng bạc, kiếm được số tiền trở mình đầu tiên cho lần này, sau đó mua cổ phiếu…”

Lục Đồng Quân thực sự rất nghiêm túc kể với Tô Lan Huyên chuyện làm việc của anh, Tô Lan Huyên hiểu biết lơ mơ, chỉ cảm thấy anh rất lợi hại, đó quả thực là chuyện mà con người khó có thể làm được.

Cưới cùng Lục Đồng Quân kết luận: “Lan Huyên, kiếm tiền phụ thuộc vào sáu phần đầu óc, ba phần

may mắn, một phần quyết đoán. Em coi tiền là những con số, thì cũng chỉ cần thao tác mua đi bán lại với những con số này, rất đơn giản.”

Tô Lan Huyên nghiêm túc nhìn Lục Đồng Quân: “Thế nhưng trên đời này, hầu hết đều là người bình thường, không phải ai cũng có thể có đủ những thứ này.”

Trên đời này có loại người phất lên trong một đêm, dựa vào đầu óc của Lục Đồng Quân, cộng thêm quan hệ rộng rãi mà anh tích lũy bao năm qua, đối với sự nhạy cảm trong cơ hội mua bán, muốn xoay chuyển tình thế thực sự không khó chút nào.

Vậy nên mới có câu hỏi …

Tô Lan Huyên hoài nghi hỏi: “Lục Đồng Quân, với đầu óc của anh, anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tại sao lại thất bại trong tay Lệ Quốc Phong và Tần Kiều Lam chứ? Anh chỉ cần trực tiếp lấy tiền là có thể đập chết bọn họ mà”.

Lục Đồng Quân nói đầy ẩn ý: “Cơ hội xáo bài tốt như vậy, tại sao không sử dụng chứ?”

Tô Lan Huyên không hiểu, Lục Đồng Quân nói: “Lan Huyên, em không cần hiểu đầu, em chỉ cần biết rằng chỉ cần có anh ở bên, em nhất định sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Ngày mai anh còn có cuộc phỏng vấn, Lan Huyên, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Đêm nay, có Lục Đồng Quân ở bên, Tô Lan Huyên ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau.

Khi Tô Lan Huyên tỉnh dậy, Lục Đồng Quân đã tiếp nhận phỏng vấn rồi.

Đến cuối cuộc phỏng vấn, người dẫn chương trình mỉm cười hỏi một câu hỏi cá nhân: “Anh Lục, anh kết hôn sớm như vậy, anh có cảm thấy hối hận không? Trên đời này nói không chừng còn có người tốt hơn vợ anh nữa đấy.”

Trước sự chứng kiến của người dân cả nước, Lục Đồng Quân nói với ống kính máy quay: “Nếu mọi người thực sự quen biết vợ tôi thì sẽ không hỏi như vậy. Vợ tôi rất xuất sắc. Là tôi không thể chờ đợi được muốn dùng hôn nhân để trói buộc cô ấy..”