Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 385



Lục Đồng Quân chậm rãi xắn tay áo lên, nước mưa nhanh chóng là áo anh ướt sũng, nước mưa chảy theo đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh và rơi xuống đất.

Lúc giọt nước mưa ở đầu mũi rơi xuống mặt đất thì ánh mắt Lục.

Đồng Quân liền trở nên nặng nề, lạnh lùng, ngông cuồng và bá đạo, anh nói: “Vậy thì phải xem thử anh có bản lĩnh đó hay không rồi, cùng lên một lượt đi, ông đây đang gấp lắm”

Một mình anh thách thức với tám người của Hùng Sư, chưa từng có người nào ngông đến như vậy.

Đám người của Jack liền giận dữ.

Đột nhiên tất cả bọn họ đều xông lên, cùng nhau tấn công.

Lục Đồng Quân đang vội, chiêu thức của anh không hề màu mè mà chiêu nào chiêu nấy đều là chiêu chí mạng.

Đèn của hai chiếc xe được giữ ở trạng thái bật sáng, mưa càng lúc càng lớn, Lục Đồng Quân đánh nhau với tám người của Hùng Sư, bóng họ đan xen vào nhau, nước mưa dưới mặt đất văng lên tứ tung, nước mưa nhanh chóng bị nhuốm đỏ bởi máu tươi.

Không biết được là máu của ai.

Lục Đồng Quân bị đánh mạnh vào ngực, liên tục lùi về sau mấy bước, cuối cùng anh khuy một chân xuống đất rồi chống một tay lên mặt đất để giữ thăng bằng.

Một giọt máu chảy dọc theo sợi tóc của Lục Đồng Quân, rơi xuống.

vũng nước trên mặt đất và nhanh chóng loang ra Ánh mắt Lục Đồng Quân dần dần bị vệt máu đó nhuốm đỏ, lúc anh ngẩng đầu lên lại thì ánh mắt trong đôi mắt đỏ ngầu đó của anh chẳng khác gì một con hổ dữ.

Hùng Sư chỉ là vua ở thảo nguyên còn hố thì là chúa tể của muôn loài.

“Tất cả ở lại cho tôi”

Lục Đồng Quân điên cuồng hú lên rồi đột ngột tấn công, anh đấm rồi lại đá, nhanh chóng giải quyết hết những người xông lên. Sau đó lại nhanh chân tấn công về phía Jack, nắm chặt lấy cổ của.Jack, chỉ cần dùng lực là có thể bẻ gãy cổ ngay.

Jack kinh ngạc, anh ta phản ứng rất nhanh, dùng hai tay phản công, chộp lấy tay của Lục Đồng Quân…

Cùng lúc đó.

Ở cầu Nhị Tiên.

Mưa rất lớn, xung quanh cũng không có ai.

Trần Hương Thủy đã đến nơi rồi.

Trần Hương Thủy nhìn quanh bốn phía nhưng không nhìn thấy ai cả, làm gì có đứa trẻ nào.

Trần Hương Thủy gọi lại cho số điện thoại lúc nãy nhưng số đó không tồn tại.

“Tứ Bảo à, cháu đang ở đâu vậy? Bà nội có lỗi với cháu” Trần Hương Thủy lẩm bẩm, tự trách mình.

Lúc nãy Trân Hương Thủy ra ngoài quá vội vã, cũng không mang theo ô, mới đứng dưới mưa một lúc mà bà ấy đã ướt sũng cả người.

Vào lúc Trần Hương Thủy không biết chuyện gì đang diễn ra thì điện thoại lại reo lên, lại là một số điện thoại lạ, đó là số điện loại rác.

Trần Hương Thủy không quan tâm nó là số điện thoại gì, lập tức bắt máy: “Có phải các người đã bắt cháu nội của tôi đi không? Tôi đã đến đây rồi, các người trả cháu nội lại cho tôi đi. Các người muốn gì cũng được, bao nhiêu tiền tôi cũng chi”

Đầu kia của điện thoại vẫn là giọng phụ nữ khàn đặc: “Tôi không cần tiền của bà, tôi cần mạng của bà, bà cũng bắng lòng giao ra sao?”

Giọng phụ nữ khàn đặc đó rất nham hiểm, khiến người ta phải lạnh sống lưng.