Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 451



Lâu Yến Vy nổi giận mắng chửi: “Đồ đàn bà điên này, cô muốn chết thì cứ việc, đừng có kéo theo chị tôi đi cùng.”

Lãnh Phú Cường nói với tư cách là một cảnh sát: “Tân Kiều Lam, chỉ cần cô từ bỏ không phản kháng, cô sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật”

Lãnh Phú Cường đang kéo dài thời gian, anh ta đã ầm thầm nháy mắt ra hiệu với Bạch Hồng Hoa, dự định sẽ từ cửa sổ trên lầu trên đi xuống, sau đó xông vào trong để cứu Tô Lan Huyên.

Tô Khánh Thành lo lắng nói: “Con gái của tôi đã đắc tội gì với cô, mà cô cứ nhất quyết phải cùng với nó trở về với cát bụi cơ chứ”

Vạn Hoài Bắc khuyên can: “Tân Kiều Lam, quay đầu là bờ, đừng mê muội mù quáng nữa, mau dập lửa đi, cho dù cô có giết chết Tô Lan Huyên, thì lão đại cũng sẽ không thích cô đâu, chuyện tình cảm không thể cố chấp từ một phía được”

“Các người đúng thật là đồ đạo đức giả, tôi đã lên kế hoạch giết Trần Hương Thủy, làm sao các người có thể tha cho tôi được, dày công sắp đặt một cái bãy lớn như vậy, không phải là để bắt tôi hay sao. Được thôi, vậy thì cùng nhau trở về với cát bụi đi” Tân Kiều Lam bật cười khanh khách, chỉ tay vào những người đang đứng trước cửa: “Lục Đồng Quân đang ở đâu, tại sao anh lại trở thành một con rùa rụt đầu vậy? Không phải anh yêu người phụ nữ này đến phát điên hay sao? Tại sao anh không đi ra đây, bước ra đây đi.”

Lúc này, tất cả mọi người mới kịp phản ứng lại, ai nấy đều đã có mặt ở đây, chỉ có một mình Lục Đồng Quân là vẫn chưa xuất hiện.

“Lục Đồng Quân, nếu anh còn không bước ra đây, tôi sẽ phóng hỏa thiêu cháy người phụ nữ này. Tôi đếm đến ba, một, hai, ba…”

“Đừng mà”

Chiếc bật lửa trong tay Tân Kiều Lam ném vào người Tô Lan Huyên đang năm trên giường, tia lửa vừa tiếp xúc với xăng, ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy dữ dội, trong phút chốc ngọn lửa đã lan ra đến tận cửa.

Những người đang đứng ở cửa vội vàng lùi ra ngoài.

Ngọn lửa lan ra khắp căn phòng.

Tô Lan Huyên đang nằm ở trên giường bị lửa thiêu đến khắp người, Tân Kiều Lam đứng ở trong biển lửa bập bùng, bật cười điên cuồng: “Cháy lên, cháy lên, chết đi rồi vẫn còn người đi cùng, đường đến Hoàng Tuyền cũng không còn cô đơn, cả đời này, cũng đáng rồi, cũng chẳng còn điều gì phải hối tiếc nữa”

Tân Kiều Lam giang rộng hai tay và cười điên cuồng trong ngọn lửa bập bùng, ngọn lửa lan rộng và ra tới ngoài hành lang, chuông báo động cứu hỏa của toàn bộ khách sạn được kích hoạt và vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Ngọn lửa này thiêu cháy mọi thứ làm người ta cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn, bọn họ hận không thể lao vào biển lửa để giải cứu Tô Lan Huyên ra ngoài, nhưng điều này thật sự là không thể thành hiện thực được.

Tân Chấn Đông kinh hãi trừng to hai mắt, hai tay run lên, nhưng không thể thốt ra được một từ nào nữa.

Bên trong biển lửa đó là hai cô con gái của ông ta.

Hai cô con gái duy nhất của ông ta.

Hôm nay, cả ba cô con gái của ông ta đều không còn nữa.

Không còn một ai nữa!

Lý Kính Hòa kéo Lưu Lệ Phương, hai vợ chồng nhìn về phía giữa đống lửa trong sự kinh ngạc và không thể chấp nhận được, khắp người Tô Lan Huyên bị thiêu cháy rụi, chăn ga trải giường đều là những đồ vật dễ cháy, chứ đừng nói là đã bị đổ xăng lên khắp người.

Chưa nói đến không có cách nào có thể xông vào bên trong cứu người, ch dù có cứu ra được cũng không thể sống sót qua khỏi.

Lãnh Phú Cường lo lắng nói: “Mọi người nhanh chóng lui về khu vực an toàn, mau chóng di tản khỏi khách sạn, nhanh lên, tất cả mọi người lập tức di tản”