Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 54: Đến đồn cảnh sát đón Hạ Bảo



Lão Tiết và Hạ Lăng rời khỏi đảo đã rất lâu rồi, chuyện gì nên làm cũng đã làm xong xuôi hết rồi.

Hôm nay Lão Tiết muốn đưa Hạ Lăng tới đây để nói lời tạm biệt với Lục Đồng Quân.

“Ừ, buổi chiều chúng tôi sẽ đi.” Lão Tiết nhìn sang Hạ Lăng, nói với Lục Đồng Quân: “Lần này quay trở về đảo, cũng không biết lần tới rời khỏi đảo sẽ là khi nào nữa. Hạ Lăng nghe nói cậu đang nằm viện cho nên muốn tới thăm cậu.”

Hạ Lăng vừa nghe bị vạch trần suy nghĩ, bĩu môi nói: “Làm gì có, cháu mới không thèm cố tình tới thăm chú ấy. Cháu tới là để nhắc nhở chú đừng quên lời hứa hẹn giữa hai chúng ta.”

Lục Đồng Quân nhếch môi: “Khi nào cháu phá được bất kỳ một kỷ lục nào mà chú đã để lại trên đảo, chú sẽ đích thân lên trên đảo thăm cháu cũng hứa cho cháu một lời hứa hẹn. Cháu muốn bất cứ thứ gì chú đều có thể thỏa mãn cháu được."

“Thật không chú?” Đôi mắt Hạ Lăng sáng lấp lánh: “Một lời đã định.”

“Một lời đã nói, nhất định không đổi.”

Sau khi đã tới thăm Lục Đồng Quân, Hạ Lăng cũng nên đi cùng với Lão Tiết.

Trước khi đi, Hạ Lăng lại hỏi một câu: “Chú chắc chắn thật sự không cần cháu dạy cho chú hai chiêu kỹ năng theo đuổi bạn gái à?”

Lục Đồng Quân kiêu kỳ như vậy, làm sao có thể đi xin sự chỉ dạy của một thằng nhóc cơ chứ.

Vạn Hoài Bắc a một tiếng: “Hạ Lăng, Lão Đại không học, hay là cháu dạy cho chú đi. Dạy chú hai chiêu kỹ năng theo đuổi bạn gái cũng tiện giúp cho chú thoát ế.”

Kỳ thật Vạn Hoài Bắc cũng không thật lòng coi trọng lời của Hạ Lăng nói, chỉ là muốn pha trò mà thôi.

Một đứa bé mới hơn bốn tuổi thì biết cái gì mà theo đuổi bạn gái chứ.

“Được thôi, coi như nể tình chú chơi với cháu bao nhiêu ngày qua, cháu sẽ dạy cho chú hai chiêu.” Hạ Lăng bày ra dáng vẻ miễn cưỡng nói ra: “Theo đuổi con gái chỉ cần hai chiêu là đủ rồi. Khổ nhục kế và mặt dạn mày dày.”

Lục Đồng Quân nghe xong hai mắt anh bỗng sáng ngời.

Vạn Hoài Bắc cũng vô cùng kinh ngạc, hai chiêu này thật sự có thể dùng được.

Hai chiêu này song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.

Lục Đồng Quân tiếp tục ở trong bệnh viện này còn không phải là đang sử dụng khổ nhục kế hay sao?

Trước mặt có vẻ như không có hiệu quả gì quá lớn, những dẫu sao Tô Lan Huyên cũng đưa canh gà tới rồi.

Vạn Hoài Bắc giơ ngón tay cái với cậu bé: “Hạ Lăng, cao minh lắm. Không ngờ là cháu thật sự có chút tài năng đấy. Học cái này ở đâu ra vậy?”

“Ở trong sách đó chú.” Hạ Lăng nói: “Đừng có thấy cháu còn nhỏ, chỉ cần cháu nhìn qua một lượt vật nào đó thôi là không có thứ gì cháu không học được.”

Phương diện này của Hạ Lăng quả thực rất xuất sắc, suy luận trí nhớ đều vô cùng tốt, đã gặp qua thì sẽ không quên, bất kể là khả năng học tập hay là sức sáng tạo đều khiến người ta phải kinh ngạc.

Đây là điều mà Lão Tiết có cảm nhận sâu sắc nhất.

Lục Đồng Quân nói: “Những thứ trong sách không phải đều chính xác, cháu cũng phải có phán đoán của riêng mình.” ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất

“Cháu hiểu rồi.”

Hạ Lăng vẫn rất nghe lời giảng giải.

Ở chung với nhau mấy ngày, Lục Đồng Quân cũng thích đứa bé này.

Hạ Lăng khác với những đứa trẻ bình thường khác, hoàn toàn không thể nào so sánh tư duy của trẻ con với đứa bé này được, cũng không thể coi Hạ Lăng là một đứa trẻ.

Ở lại trong bệnh viện chốc lát, sau đó Lão Tiết đưa Hạ Lăng rời khỏi bệnh viện.

Lúc Hạ Lăng phải đi, cậu bé quay đầu đi nhìn lại thành phố này một lần. Hôm nay rời khỏi đây không biết phải tới khi nào mới có thể lại rời đảo.

Lần này cậu bé rời đảo điều càng quan trọng hơn chính là đi tìm em trai của mình.

Sau khi hai người chia tay, đã hoàn toàn mất liên lạc với nhau.

Thủ đô rộng lớn như vậy, đi tìm người giống như mò kim đáy bể. Hơn nữa thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cũng không biết em trai giờ ra sao nữa.

Hạ Lăng nghĩ tới lời hứa hẹn của Lục Đồng Quân, chỉ cần cậu bé phá vỡ kỷ lục của chú trên đảo, như vậy cậu có thể đề xuất yêu cầu, nhờ Lục Đồng Quân giúp đỡ cậu đi tìm em trai.

“Hạ Lăng, đi thôi.” Lão Tiết lên xe, thúc giục nói.

“Vâng.”

Hạ Lăng lên xe, xe taxi vừa mới đi lại có một chiếc xe khác vừa hay tới, mà người bước xuống khỏi chiếc xe này chính là Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên suy nghĩ một chút, vẫn là tới thăm anh xem thế nào.

Đi qua bãi đỗ xe thoáng nhìn thấy xe của Vạn Hoài Bắc, biết Vạn Hoài Bắc đang ở đây, Tô Lan Huyên cố ý đợi một lát, chờ cho Vạn Hoài Bắc lái xe rời đi thì cô mới lên lầu khu bệnh nhân nằm viện.

Tô Lan Huyên đang đi lang thang trên hành lang, lại khom lưng lén la lén lút. Cô vẫn chưa cân nhắc kỹ xem nên đối mặt với Lục Đồng Quân như thế nào.

Đúng lúc cô đang nghĩ nên mở đầu như thế nào, đột nhiên lại thoáng nhìn thấy có một người phụ nữ đi vào trong phòng bệnh của Lục Đồng Quân.

Người phụ nữ kia rất có khí chất, trẻ tuổi xinh xắn.

Đã quen Lục Đồng Quân lâu như vậy, cô cũng không quen biết với những người bạn khác của anh.

Người phụ nữ này là ai?

Là bạn của Lục Đồng Quân?

Hay là…

Tô Lan Huyên lắc lắc đầu, nghĩ ngợi lung tung gì vậy chứ.

Cho dù thật sự là mối quan hệ đó, thì hiện giờ hai người cũng đã chia tay rồi, cô cũng không có tư cách để nói điều gì cả.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tô Lan Huyên lại cảm thấy không thoải mái. Cô đứng tránh ở chỗ rẽ nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, không hề đi tới đó.

Trong phòng bệnh.

Ánh mắt Lục Đồng Quân đột nhiên thoáng nhìn vào chỗ rẽ ngoài cửa phòng bệnh, thấy có bóng người quen thuộc đang he hé ở đó, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Tô Lan Huyên tự cho rằng mình đã trốn rất kỹ rồi, nhưng vẫn bị Lục Đồng Quân phát hiện ra.

Nụ cười này của Lục Đồng Quân khiến cho Emily đứng trước mặt anh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Ông chủ đang cười sao?

Có phải cô ấy bị hoa mắt không?

Emily chớp chớp đôi mắt, thấy khuôn mặt Lục Đồng Quân không có cảm xúc gì, lúc này cô ấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Quả nhiên là bản thân bị hoa mắt rồi.

Ngọn núi băng lạnh lùng như ông chủ làm sao có thể biết mỉm cười được.

Emily báo cáo công việc, nói: “Tổng giám đốc Lục, gần đây phó tổng giám đốc Lục và một vài vị cổ đông qua lại rất thân thiết, chúng ta có cần phải làm chút gì đó hay không?”

Lục Đồng Quân bất ngờ nói: “Thư ký Emily, rót cho tôi cốc nước.”

“Được.” Emily vội vàng đi rót nước.

Lục Đồng Quân: “Gọt thêm quả táo nữa.”

“Tổng giám đốc Lục, anh đói bụng à?” Emily nói: “Hay là để tôi đi đặt cơm bảo người ta mang tới cho anh.”

“Không cần, gọt táo là được rồi.” Lục Đồng Quân uống nước xong, ăn táo, lại bảo Emily mang ghế qua bên cạnh giường ngồi ở đó.

Emily được yêu thương mà lo sợ, đương nhiên cô ấy sẽ không tự mình đa tình cho rằng ông chủ có ý với bản thân mình.

Cô ấy đã đi theo bên cạnh Lục Đồng Quân nhiều năm, điều quan trọng nhất chính là hiểu rõ vị trí của chính mình.

Emily luôn luôn chấp hành đúng theo mệnh lệnh, không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Tô Lan Huyên đứng ở chỗ rẽ nhìn thấy tất cả cảnh tượng trong phòng bệnh, vừa uống nước vừa ăn táo, lại còn ngồi gần nhau như vậy, hai người này không có vấn đề mới là lạ.

Bởi vì khoảng cách nhất định nên Tô Lan Huyên không nghe rõ được hai người đang nói chuyện gì. Nhưng từ hành vi động tác có thể nhìn ra quan hệ của hai người không hề đơn giản.

Tô Lan Huyên trực tiếp xoay người bỏ đi. Bên cạnh Lục Đồng Quân có người chăm sóc rồi, sao mà cần có cô đến hỏi thăm chứ.

Tô Lan Huyên không nhận ra bản thân đang ghen tuông tức giận, trong lòng cô bực bội rời khỏi bệnh viện, lại nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát gọi tới.

Mới đầu Tô Lan Huyên cho rằng đồn cảnh sát tìm mình vì chuyện Trâu Quốc phỉ báng cô. Về chuyện Trâu Quốc phỉ báng, cô đã đi tìm luật sư truy cứu trách nhiệm, Trâu Quốc một mực khẳng định chuyện đó là do Tô Lan Ninh sai khiến. Còn Tô Lan Ninh lại phủi bay sạch sẽ, cũng luôn miệng chắc chắn mình không quen biết Trâu Quốc.

Cuối cùng cô cũng chỉ có thể khởi kiện Trâu Quốc.

Cũng coi như là một lời cảnh cáo cho Tô Lan Ninh.

Tô Lan Huyên vừa tới đồn cảnh sát còn chưa kịp hỏi rõ ràng xem có chuyện gì xảy ra, bất ngờ có một đứa nhỏ mềm mại nhào vào trong lòng cô: “Dì xinh đẹp ơi, bé Bảo rất nhớ dì đó. Một ngày không gặp như cách ba thu, lúc này như đã xa cách được mấy mùa thu rồi.”

Tô Lan Huyên: “…”

Nhìn thấy rõ đứa bé trong lòng mình đúng là Hạ Bảo thông minh lanh lợi, Tô Lan Huyên lại cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng.

“Bé Bảo, sao cháu lại ở đây, dì cũng rất nhớ cháu. Mấy ngày hôm nay cháu chạy đi đâu thế?”

Cô vẫn luôn lo lắng sợ đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, không có người lớn chăm sóc, lỡ như gặp phải người xấu thì phải làm sao đây.

Nhìn thấy Hạ Bảo không sao, trong lòng Tô Lan Huyên cũng yên tâm phần nào.

Nhưng cô lại chợt nghĩ tới đây là đồn cảnh sát, làm sao mà Hạ Bảo lại xuất hiện ở đồn cảnh sát chứ.