Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 58: Tình địch của Hạ Bảo là Lục Đồng Quân



Sự xuất hiện của Hạ Bảo khiến Lục Đồng Quân phải ngây người ra.

Lục Đồng Quân vừa nhìn là nhận ra ngay cậu bé chính là đứa trẻ đã gọi Tô Lan Huyên là mẹ trong buổi tiệc nhận người thân.

“Sao đứa trẻ này lại ở đây?” Lục Đồng Quân cảm thấy bất ngờ nên đã buộc miệng hỏi.

Trước đây anh đứng cách xa cậu bé, cũng chưa từng nhìn cậu bé ở cự ly gần nhưng khi Hạ Bảo xuất hiện trước mặt Lục Đồng Quân thì anh cứ có cảm giác thân thiết không sao diễn tả được.

Tô Lan Huyên cảm thấy căng thẳng, gượng cười và giải thích: “Là do tôi dắt cậu bé đến.”

“Chị ơi, em muốn đi tiểu.” Hạ Bảo kẹp chặt hai chân lại với nhau rồi nói với vẻ không chịu nỗi nữa: “Em không nhịn nỗi nữa.”

“Ráng nhịn một lúc, chị sẽ đưa em đến nhà vệ sinh ngay.” Tô Lan Huyên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng lên vì nhịn tiểu của Hạ Bảo thì cũng sốt ruột theo.

Văn phòng làm việc cách nhà vệ sinh công cộng một đoạn, nhất định là Hạ Bảo không thể nhịn nỗi.

Tô Lan Huyên liếc nhìn thấy phòng nghỉ ngơi của Lục Đồng Quân mở cửa thì liền nói với Lục Đồng Quân: “Tổng giám đốc Lục, cho mượn nhà vệ sinh chút nha, chuyện cấp bách.” Cô bế Hạ Bảo lên và chạy xộc vào nhà vệ sinh trong phòng nghỉ ngơi.

“Tô Lan Huyên.” Lục Đồng Quân chỉ kịp hét lên một tiếng.

Tô Lan Huyên nhanh tay cởi quần giúp Hạ Bảo, nhưng vì bồn cầu quá cao, Hạ Bảo cũng không nhịn nỗi nữa nên cậu bé đã tè thẳng ra nền.

Lục Đồng Quân cũng vội chạy theo vào, anh nhìn thấy khắp nền đều là nước tiểu nhưng lại không hề tức giận.

Đến bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Lục Đồng Quân có tật ưa sạch, nếu như là trước đây thì anh đã sớm tóm cổ cậu bé và vứt ra ngoài mất rồi.

Tô Lan Huyên dọn sạch bồn cầu rồi dùng nước dội sạch nước tiểu trên mặt sàn, sau đó dắt Hạ Bảo đi rửa tay.

Nhà vệ sinh nồng nặc mùi sữa tắm, đến hơi nước cũng chưa tan hết.

Lục Đồng Quân đứng bên ngoài cửa, đưa mắt nhìn dáng vẻ Tô Lan Huyên đang rửa tay cho Hạ Bảo, cảnh tượng đó khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, không nỡ làm phiền.

Sau khi đi tiểu xong thì vẻ mặt của Hạ Bảo rất thoải mái, cậu bé rửa tay và lau sạch sẽ xong thì nói: “Chị ơi, tan ca được chưa ạ? Em đói bụng quá.”

Tô Lan Huyên cũng muốn tan ca nhưng ông chủ lớn vẫn còn ở đây, anh vẫn chưa nói gì mà.

Tô Lan Huyên liếc nhìn sang Lục Đồng Quân, nở nụ cười rạng rỡ rồi nói: “Tổng giám đốc Lục, cho hỏi tôi đã tan ca được chưa ạ?”

Lục Đồng Quân sợ vết sẹo trên mặt mình làm Hạ Bảo sợ nên đã đeo mặt nạ vào.

“Đứa trẻ này…” Lục Đồng Quân nhìn Hạ Bảo chằm chằm rồi nói: “Cậu bé đã cùng với Trâu Quốc diễn kịch, suýt chút nữa làm hỏng danh tiếng của cô, sao giờ lại ở bên cô?”

“Bé Bảo mồ côi cha mẹ, Trâu Quốc lại bị nhốt trong cục, không có ai chăm sóc cho Bé Bảo cả. Tôi cảm thấy đứa trẻ này đáng yêu nên đã nhận nuôi nó.” Tô Lan Huyên nói: “Bé Bảo còn nhỏ như thế, không thể phân biệt được đúng sai, cũng không thể để thằng bé lại rơi vào tay người xấu được.” ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất

Lục Đồng Quân cảm thấy bất ngờ, không ngờ Tô Lan Huyên lại nhận nuôi đứa trẻ này.

“Cô chưa cưới chồng mà lại nhận con nuôi, bạn trai cô không có ý kiến sao?”

Tô Lan Huyên nói thẳng: “Tôi đã chia tay với anh ấy rồi.”

Lục Đồng Quân xoa chân mày, đằng sau tấm mặt nạ, mặt của anh đã lạnh đi.

Tô Lan Huyên nói ra một cách thản nhiên như thế, không nghe ra được chút lưu luyến gì trong lời nói ấy cả, chuyện này khiến Lục Đồng Quân cảm thấy không vui.

Lục Đồng Quân cố kiềm chế cảm xúc rồi nói: “Nhưng dù sao sau này cô cũng phải lấy chồng, cô dắt theo một đứa trẻ thì làm sao được?”

Tô Lan Huyên nhún nhẹ vai rồi nói: “Ai nói phụ nữ thì nhất định phải lấy chồng?”

Sau khi Tô Lan Huyên chia tay với Lục Đồng Quân thì cô thật sự không có dự định tìm người đàn ông khác nên đương nhiên cũng không cần phải suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Sau khi có Hạ Bảo thì cô cảm thấy cuộc sống của mình đã quá đầy đủ rồi, cô hoàn toàn không cần đến đàn ông nữa.

“Cô thật sự đã chia tay với bạn trai của mình rồi sao?” Lục Đồng Quân biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi, sau đó khẽ cười một tiếng và nói tiếp: “Chẳng phải trước đây cô nói sẽ không gả cho ai ngoài anh ấy sao? Hay là lúc đó cô chỉ lừa tôi thôi?”

Tô Lan Huyên khó xử, cô cũng không thể giải thích chuyện tình cảm cá nhân của mình với Lục Đồng Quân được, càng không thể thừa nhận mình vì muốn thoát thân mà đã nói bừa.

Chính vào lúc Tô Lan Huyên đang cảm thấy khó xử thì Hạ Bảo đã nhìn cô chằm chằm.

Hạ Bảo cũng nhìn chằm chằm vào Lục Đồng Quân đang đứng trước mặt rồi chống tay lên hông và nói: “Có phải chú muốn theo đuổi chị cháu không? Chị cháu đã hứa đợi cháu lớn lên thì chị sẽ gả cho cháu, bất chấp thủ đoạn cướp đoạt tình yêu không phải hành động của người quân tử đâu.”

Tô Lan Huyên mắt chữ A mồm chữ O, đứa trẻ này lại còn biết cả bất chấp thủ đoạn cướp đoạt tình yêu nữa chứ.

Ánh mắt Hạ Bảo nhìn Lục Đồng Quân chẳng khác gì đang nhìn tình địch.

Lục Đồng Quân nhích môi, dáng vẻ Hạ Bảo khiêu khích trước mặt anh làm anh nhớ đến Hạ Lăng.

Tô Lan Huyên kéo Hạ Bảo lại, gượng cười với Lục Đồng Quân rồi nói: “Con nít không biết giữ lời, con nít không biết giữ lời thôi, tổng giám đốc Lục, anh đừng cho là thật nhé.”

Cô nói xong thì lại nói với Hạ Bảo: “Bé Bảo, đây là ông chủ của chị, không phải muốn theo đuổi chị đâu, em hiểu nhầm rồi.”

Cậu Lục theo đuổi cô hả?

Nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng rồi.

Tô Lan Huyên còn chưa muốn chết, dù cho giống như Trương Thục Oanh nói, cưới Lục Đồng Quân sẽ được lợi rất nhiều, nói không chừng còn có thể trực tiếp kế thừa gia sản nhưng cũng phải có mạng mới có thể tiêu được tiền.

Lục Đồng Quân thấy bộ dạng sợ có dính dáng quan hệ với mình của Tô Lan Huyên thì sắc mặt anh lại tối sầm lại, anh nói: “Đi đi.” Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

“Có thể tan ca rồi sao ạ?” Tô Lan Huyên vui mừng.

“Vừa hay tôi cũng thấy hơi đói, đi ăn cùng đi.”

“Gì cơ? Cùng, cùng đi sao?”

“Sao hả? Cô làm việc ở công ty của tôi thì không nên mời ông chủ như tôi ăn cơm sao? Hả?” Lục Đồng Quân tỏ vẻ như tôi cho cô cơ hội nịnh bợ cấp trên nhưng lẽ nào cô lại không biết nói lời cảm kích sao?

Tô Lan Huyên ngây ra, cô mời ông chủ lớn ăn cơm hả?

Chẳng phải đều là ông chủ đãi nhân viên sao?

Cô làm gì có tiền mà mời ông chủ đi ăn chứ?

Nhưng chữ “hả” sau cùng của Lục Đồng Quân lại rất có tính sát thương khiến Tô Lan Huyên không dám từ chối.

Anh là người cầm quyền của nhà họ Lục, là cậu Lục, là ông chủ của cô mà.

“Nên mà, nên như vậy mà.” Nụ cười của Tô Lan Huyên còn giả hơn cả khóc.

Tô Lan Huyên vừa mới dứt lời thì Lục Đồng Quân đã mở khăn tắm trên hông ra ngay trước mặt cô làm cô hoảng đến mức vội vã quay mặt đi và tiện tay che mắt Hạ Bảo lại.

Sau đó cô mới phát hiện ra, không phải Lục Đồng Quân không mặc gì mà thật ra là anh có mặc một cái quần nhỏ bên trong.

Tô Lan Huyên nhận ra mình đã bị bỡn cợt nên dắt tay Hạ Bảo và nói: “Tổng giám đốc Lục, chúng tôi ra ngoài đợi anh nhé.”

“Ừ.” Lục Đồng Quân nói với giọng lạnh lùng rồi nhắc nhở cô: “Đừng bỏ trốn đấy, cô cũng không phải mới lần đầu làm chuyện này.”

Đến cả hôn lễ cô còn dám trốn thì trốn một bữa cơm có là gì?

Tô Lan Huyên: “…”

Cô nắm tay Hạ Bảo, đi thẳng ra ngoài.

Cô thật sự muốn chạy nhưng cô dám chạy sao?

Bây giờ cô có thể giữ được bát cơm hay không đều phụ thuộc hết vào tâm trạng của ông chủ lớn.

Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên dắt theo Hạ Bảo ra ngoài, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

Lúc Lục Đồng Quân thay đồ xong và ra ngoài thì thấy Tô Lan Huyên đang bế Hạ Bảo ngoan ngoãn đứng đợi anh thật.

Hôm nay Lục Đồng Quân không bảo Hạ Đình lái xe mà tự mình lái.

Dù sao thì Tô Lan Huyên cũng biết anh giả què, trước mặt Tô Lan Huyên anh không cần phải che giấu chuyện đó.

Tô Lan Huyên cùng với Hạ Bảo ngồi vào chiếc xe sang của Lục Đồng Quân, không gian bên trong xe rất rộng rãi, Hạ Bảo tò mò nhìn lên chiếc mặt nạ trên mặt Lục Đồng Quân rồi nói: “Chú ơi, sao chú lại mang mặt nạ vậy? Chiếc mặt nạ đó nhìn ngầu quá đi mất, có thể cho cháu xem thử không ạ?”

Tô Lan Huyên nhớ đến vết sẹo đáng sợ trên mặt của Lục Đồng Quân, nếu như mặt mũi bình thường thì ai lại muốn đeo mặt nạ chứ?

Nếu anh tháo mặt nạ ra thì nhất định sẽ làm Hạ Bảo sợ.

Lúc này Tô Lan Huyên mới để ý thấy sau khi gặp Hạ Bảo thì Lục Đồng Quân mới đeo mặt nạ.

Anh sợ làm cho Hạ Bảo sợ.

Không ngờ Lục Đồng Quân lại tỉ mỉ như thế.

Lục Đồng Quân nhích miệng và nói: “Sao lại gọi tôi là chú mà lại gọi cô ấy là chị?”