Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 70: Chúng ta chung sống hòa bình được không



Lão Tiết hậm hực cười: "Hạ Lăng, ông cũng vì muốn hai anh em các cháu đoàn kết với nhau thôi, em trai cháu ở bên ngoài một mình không an toàn, cháu dẫn theo thằng bé thì khi lên đảo cháu cũng có người làm bạn với cháu mà."

Đôi mắt trong veo của Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào Lão Tiết, sau đó hết sức nghiêm túc nói: "Lão Tiết, đừng đánh chủ ý lên người em trai của cháu, châu không đồng ý để cho em ấy lên đảo đâu."

Bị đâm trúng tim đen, Lão Tiết lúng túng ngập ngừng nói: "Ông thuận miệng nên nhắc tới một chút thôi, không tìm thì không tìm. Còn không phải vì ông lo lắng cho thằng bé còn tuổi nhỏ lại lang thang bên ngoài sẽ rất đáng thương hay sao?" "Ai dám đụng vào em trai cháu thì mới thật sự đáng thương đấy ạ. "Cháu có ý gì?"Hà Lăng không lên tiếng nữa, chỉ uống một ngu nước rồi tiếp tục luyện tập

Hai anh em cùng lớn lên bên nhau nên đương nhiên Hạ Lăng hiểu rất rõ em trai của mình. Tính cách của tháng bé vừa tinh quái lại lắm mưu ma chước quỷ muốn sống sót cũng không khó. Đây cũng là lý do vì sao mặc dù rất sốt ruột nhưng Hạ Lăng vẫn chưa vội đi tìm hiểu nguyên nhân,

Hiện tại cậu bé vẫn còn quá yếu, chỉ khi cậu bé trở nên mạnh mẽ hơn nữa, phải đợi đến lúc vượt qua được Lục lão đại mới có thể đi tìm em trai của mình.

Lão Tiết bĩu môi giống như một lão ngoan đồng, sau đó hừ một tiếng rồi chắp hai tay đưa ra sau lưng. "Lão Tiết, người nào dám chọc giận ông vậy? Là Hạ Lăng à?" Xa Thành Luân từ bên ngoài bước vào. “Tự hiểu đi" Lão Tiết nổi tính muốn trêu đùa.

Xa Thành Luân nhìn thoáng qua đã biết rõ: "Lại đến tìm Hạ Lăng chịu ngược sao?"

Đây cũng không phải là lời tốt đẹp gì, anh ta vừa nhắc tới đã khiến Lão Tiết dừng bước sau đó giống như một đứa trẻ lớn tuổi đã chịu ủy khuất mà phàn nàn với Xa Thành Luân: "Thành Luân ả, câu nói xem, tôi tốt bụng muốn tìm em trai cho Hạ Lăng vậy mà thằng bé còn không biết cảm kích. Tôi đã lớn tuổi rồi, làm saocó thể chịu được chuyện đau lòng này chứ?"

Hà Lũng còn một đứa em trai nữa sao? Xã Thành Luân kinh ngạc, anh ta thật sự không biết chuyện này.

Chuyện Hạ Lăng có một đứa em trai chỉ có lao Tiết biết mà thôi. “Tôi cũng mới biết cách đây không lâu, lúc trước khi hai anh em tui nó tách nhau ra thì Hạ Lăng gặp được tôi, còn thằng bé kia hiện tại đang ở đâu thì vẫn chưa rõ tung tích." Lão Tiết cảm thấy thật tiếc nuối khi không thể nhặt được cả hai đứa trẻ.

Xa Thành Luân ý tử sâu xa nói: "Ông có chắc là mình có lòng tốt muốn tìm em trai cho Hạ Lăng không? Chứ không phải vì muốn lừa người ta lên đảo hả?" "Sao tôi có thể lừa gạt thắng bẻ được? Tôi chỉ muốn tiến cử nhân tài cho Bóng Đêm của chúng ta thôi. Cậu xem từ chất trời sinh của Hạ Lăng cao như vậy, từ giọng điệu của Hạ Lăng tôi đoán em trai của thắng bẻ cũng là mầm non tốt cho nên, hì hì." Lão Tiết mim cười xoa xoa hai bàn tay, chỉ hận không thể nhanh chóng bắt người.

Xa Thành Luân gật đầu: "Cho nên ông mới định lừa người ta chứ gì"

Lão Tiết: " ***Dù sao đi nữa thì chút tam từ của Lão Tiết đã bị vạch trần rồi, Lào Tiết cũng không có ý định giấu giám nữa. “Tài năng của Hạ Lăng cậu cũng thấy rồi đấy, cậu không muốn nhận một đồ để hay sao?" Lão Tiết bắt đầu giựt giây.

Người có tài thì ai ai cũng đều mong muốn, mà trong số những đứa trẻ vừa mới lên đảo thì chỉ có một mình Hạ Lăng là có năng khiếu về lĩnh vực y học, hơn nữa còn là năng khiếu toàn diện.

Còn những đứa bé khác có đứa thì lộ ra tài năng ở phương diện bắn súng, có đứa lại nổi bật ở lĩnh vực công nghệ thông tin, một số thì có sở trường chiến đấu cận chiến, số khác lại xuất sắc trong việc chỉ huy tâm xã.

Nhưng Bóng Đêm đang muốn bồi dưỡng người kể vị mà toàn bộ những đứa trẻ này đều không đủ tư cách, có lẽ là vì tư chất làm binh thì không có tài năng làm tưởng.

Xa Thành Luân cũng có chút dao động, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu Hạ Lăng đã không muốn tìm, vậy thì chúng ta chỉ có thể âm thầm tìm thôi." "Tôi cũng nghĩ như vậy. Cuối cùng Lão Tiết cũng tìm được một người cùng chiến tuyến với mình: “Tôikhông thể rời khỏi hòn đảo này được, Thành Luân, vậy nên việc này phải làm phiền câu rồi

Mặt Xã Thành Luân không chút thay đổi. "TÔI cũng không thể rời khỏi đảo "

Trên đảo có quy định, nếu không có chuyện đặc thủ thì không thể rời khỏi đảo, so với việc ra ngoài thì bình thường Xã Thành Luận càng thích ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm đề nghiên cứu hơn, muốn anh ta đi tìm người sợ rằng chỉ hết hi vọng.

Hai người nhìn nhau đồng thanh nói: "Hạ Vân "

Chuyện mà Hạ Vân giỏi nhất chính là tìm người, việc này giao cho anh ta thì chuẩn không cần chỉnh luôn. Hạ Vân quanh năm đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên sẽ vô cùng thuận lợi trong việc tìm người.

Lão Tiết và Xa Thành Luân cùng nhau đi tìm Hạ Vân, vừa nghe bọn họ muốn mình giúp tìm người thì Hạ Vân vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề"

Tô Lan Huyền ở trong bệnh viện hai ngày thì xuất viện. Lưu Lệ Phương nhất quyết phải đưa cô về nhà họ Lý để nghỉ ngơi và điều dưỡng. Tô Lan Huyện không lay chuyển được Lưu Lê Phương nên đành phải tạm thời dẫn theo Hạ Bảo quay về nhà họ Lý.

Tô Lan Huyền quyết định sống ở nhà họ Lý cũng vìmuốn cố gắng tránh một số phiền phức. Từ khi có năm viện thì ngày nào Tân Huệ Mặn và Tô Khánh Thành cũng đến, ngay cả Sở Lâm Minh cũng đều đặn như người gửi đến mỗi ngày một bó hoa.

Ở lại nhà họ Lý thì tạm thời không phải hao tâm tồn trí đề nghĩ cách đầy những người này đi chỗ khác rói.

Hạ Bảo thông minh lanh lợi lại vô cùng dễ thương nên lúc nào cũng dỗ dành Lưu Lệ Phương vui vẻ đến nở hoa trong lòng. Lưu Lê Phương cực kỳ thích Hạ Bảo, cũng hết sức cưng chiều Hạ Bảo, còn đặc biệt xây một cái sân nhỏ ở nhà để cho Hạ Bào chơi đùa.

Mỗi khi có Hạ Bào thì không khi ảm đạm thiếu sức sống của nhà họ Lý đều sẽ biến mất, mỗi ngày đều cười đùa vui vẻ đến vô cùng náo nhiệt.

Ngày thường sau khi Lý Kính Hòa xã giao trở về nghe thấy tiếng cười nói của vợ và Hạ Bảo ở trước cửa nhà, tâm trạng của ông ta cũng vui vẻ theo, Hạ Bảo giống như hạt dẻ cười có thể khiến tất cả mọi người đều yêu thích cậu bé.

Nhưng có người vui thì cũng có người buồn.

Trước kia, người được thương yêu cưng chiều nhất trong nhà này chính là Lý Thái, bây giờ Tô Lan Huyện và Hạ Bảo dọn đến khiến hắn ta không còn được ưu áicưng chiều như trước mà giống như một người vô hình. Tru*yện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất

Lý Thái vô cùng buồn bực, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta không thể nào sánh được Hạ Bảo. V dụ như Lý Thái ở trong phòng game chơi game đang đánh đến lúc cao trào thì đột nhiên bị mất điện, mất diện rồi... "Hạ Bảo" Lý Thái cầm lấy chuỗi cắm điện của trò chơi mà nghiến răng nghiến lợi hét lên. “Bà nội xinh đẹp, cậu hung dữ với cháu kìa." Mặt của Hạ Bảo lộ ra vẻ sợ hãi.

Lưu Lệ Phương vội vàng chạy tới hiện trường ngay lập tức: "Lý Thái, con thử hung dữ với Bé Bảo một lần nữa xem, tiền tiêu vặt tháng này của con sẽ trừ mười triệu."

Lý Thái: "

Ban đêm, vì để "trả thù" Hạ Bảo, Lý Thái đã bắt một con cóc bỏ lên trên giường của Hạ Bảo rồi vui vẻ tung tăng trở về phòng. Lý Thái đợi cả đêm cũng không đợi được âm thanh là hết vì bị dọa sợ của Hạ

Bảo, cứ mãi đến lúc ngủ quên khi nào không hay.

Sáng sớm hôm sau lúc Lý Thái mơ mơ màng màng tỉnh lại, thì đột nhiên cảm giác được trong chăn có thứ gì đó đang động đậy. Lý Thái vén chăn rồi hoảng sợ đến mức thét chói tại nhày dựng lên.Trong chăn có hơn mười con cóc đang trừng to đôi mắt mà nhảy nhót loạn xạ trên giường. Có vài con còn nhảy lên người Lý Thái khiến ngũ quan của hắn ta đều trở nên văn veo vì sợ hai, "Ha ha hạ" Hạ Bảo đứng ở trước cửa ôm bụng cười lăn lớn. "Hạ Bảo, tao sẽ không để yên cho mày đâu." Lý Thái gào lên một tiếng. "Bà nội xinh đẹp, cậu lại hung dữ với cháu kìa."

Lưu Lê Phương vội đến hiện trường trong vòng ba giây: "Lý Thái, tiền tiêu vặt tháng này của con trừ thêm mười triệu nữa, kể từ giờ con còn dám hung dữ với Bé Bảo nữa thì con mau dọn ra ngoài cho mẹ."

Lý Thái khóc không ra nước mắt: " "Mẹ, mẹ có còn coi con là con ruột của mẹ không the?" "Con nhìn lại cái đức tính quái gở của con đi, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn cứ cà lơ phất phơ suốt ngày. Thật sự không hề giống với mẹ và cha con chút nào, bây giờ mẹ rất muốn trở lại bệnh viện hỏi xem lúc đầu có phải ôm nhẩm con rồi không nữa." Lưu Lê Phương dắt tay Hạ Bảo đi, giọng điệu lập tức thay đối một trăm tám mươi độ: "Bé Bào à, bây giờ bà sẽ đi làm đồ ăn ngon cho con, ăn xong sẽ dẫn con ra ngoàiđi chơi nha."

Lý Thái "

Đây là mẹ ruột của anh ta đó. "Vâng a." Hạ Bảo vô cùng ngoan ngoãn trả lời, nhưng ở nơi lưu Lê Phương không thấy lại làm mát quỷ về phía Lý Thái. “Thằng nhóc thối" Lý Thái tức giận đến mức nghiên răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì được.

Lý Thái đã thất bại nhiều lần liên tiếp nhưng vẫn rất ngoan cường, sau mấy chục hiệp thì tiền tiêu vặt của Lý Thái đã bị trừ thành con số âm nên anh ta chi đành đầu hàng, nửa đêm nửa hôm chui vào phòng của

Hạ Bảo nói: "Tiểu tổ tông, tạo đầu hàng, đừng chinh tao nữa. Chúng ta ngừng chiến đi, chung sống hòa binh được không?"

Hạ Bảo tràn ngập cảm giác thắng lợi ngồi xếp bằng ở trên giường, cậu bé chớp chớp đôi mắt to, gương mặt phúng phính thịt nở nụ cười: "Cậu, sức chiến đấu của cậu yếu thật sự đó, mới vậy đã chịu thua rồi sao?"