Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 79: Lục Đồng Quân hận không thể tự đánh chết bản thân



Lời này của Tô Lan Huyên bày tỏ rất rõ ràng. Việc giải quyết riêng để hóa giải ân oán là không thể nào. Nếu không, cô dẫn người đến đồn cảnh sát để làm gì?

Cục trưởng Vương có chút khó xử trả lời: "Cô Tô, tôi cũng vì nghĩ cho danh tiếng của cô thôi. Nếu cô muốn xử lý chuyện này theo pháp luật, đương nhiên cũng có thể."

"Cảm ơn cục trưởng Vương đã quan tâm" Tô Lan Huyên bình tĩnh nói: "Chúng ta cứ đi dựa theo pháp luật mà làm. Chuyện tiếp theo tôi sẽ để luật sư xử lý"

Cục trưởng Vương cân nhắc một chút, cố ý dò hỏi: "Cô Tô, ông Lý biết rõ chuyện xảy ra tối hôm nay chứ?" Đây là muốn nhìn xem thái độ của Lý Kính Hòa thế nào rồi mới quyết định lập trường của mình. Đúng là một con cáo già.

Tô Lan Huyên đang định nói thì điện thoại di động của cục trưởng Vương vang lên, là một dãy số xa lạ, sau khi kết nối, giọng nói ở đầu dây bên kia lại khiến toàn bộ sắc mặt của cục trưởng Vương biến đổi.

"Vâng, ông Lý, ông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào." Cuộc gọi này đúng là của Lý Kính Hòa.

Lý Kính Hòa không biết Tô Lan Huyên đã xảy ra chuyện gì, ông ta có chút lo lắng nên mới hỏi người mình đưa cho cô, từ đó phát hiện ra sự tình nghiêm trọng đến mức nào.

Nếu Tô Lan Huyên đã muốn đòi công đạo, đương nhiên ông ta sẽ không ngăn cản.

Lý Kính Hòa ra mặt, lần này không phải vì mặt mũi của Lục Đồng Quân, mà là xuất phát từ cảm xúc cá nhân, muốn tự mình giúp đỡ Tô Lan Huyên.

Sau khi cúp điện thoại, cục trưởng Vương cười nói với Tô Lan Huyên: "Cô Tô, cô yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ được xử lý công bằng tuyệt đối"

Tô Lan Ninh chỉ nhắc đến Chu Đức Độ thôi, nhưng Chu Đức Độ đến giờ còn chưa ra mặt, cô ta cũng chẳng phải người liên quan đến ông ta, sao ông ta lại đi quản những chuyện như này.

Còn nhà họ Lý sau lưng Tô Lan Huyên thì vô cùng chắc chắn, điện thoại cũng gọi tới rồi, cục trưởng Vương nhanh chóng xác định chỗ đứng.

Tô Lan Huyên nhíu mày, lúc này mới hiểu được cái gì gọi là quyền thế ngập trời, có chỗ dựa làm gì cũng nhanh.

Chỉ bằng sức của mình cô thì không có cách nào lấy lại công bằng cho bản thân, cuối cùng vẫn phải dựa vào nhà họ Lý.

Lý Kính Hòa bằng lòng ra tay, Tô Lan Huyên rất cảm động, nhưng cô cũng không muốn lợi dụng nhà họ Lý như vậy.

Tô Lan Huyên gửi một tin nhắn cho Lý Kính Hòa: “Tô Lan Ninh là đứa con gái riêng của Chu Đức Độ”

Sở dĩ Tô Lan Huyên nói cho Lý Kính Hòa biết bí mật này là để Lý Kính Hòa cân nhắc, không cần vì cô mà đắc tội với nhà họ Chu.

Trong nhà họ Lý lúc này.

Lý Kính Hòa đi tới đi lui trong phòng làm việc, tin nhắn vừa nãy của Tô Lan Huyên khiến ông ta cảm thấy động tính của chuyện lần này thật sự không nhỏ.

Lưu Lệ Phương mang một phần bữa ăn khuya vào trong phòng. "Ban nãy Bé Bảo và Lý Thái đã cùng nhau trở về, nhưng lại không thấy Lan Huyên đầu. Kính Hòa, mí mắt em cứ giật giật từ nãy tới giờ, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra"

"Đúng là có chuyện đã xảy ra"

Sắc mặt Lý Kính Hòa có phần nghiêm trọng, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lan Huyên và Tô Lan Ninh đã vạch mặt nhau hoàn toàn, náo đến tận đồn cảnh sát."

“Cái gì?” Lưu Lệ Phương kinh ngạc, đặt bữa ăn khuya xuống: “Rốt cuộc đã xảy chuyện gì sao, sao lại đưa nhau đến tận đồn cảnh sát? Lan Huyên không sao chứ? Anh mau đến đồn cảnh sát đưa Lan Huyên trở về đi."

“Chuyện lần này không đơn giản như vậy.” Lý Kính Hòa nói: “Đêm nay Tô Lan Ninh cố ý tìm người đến cưỡng bức Lan Huyên, Lan Huyên bèn mượn người của anh, không chỉ phế bỏ người đàn ông đó mà còn đưa Tô Lan Ninh đến đồn cảnh sát”.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ông không nói sớm, Lan Huyên có bị thương ở đâu không?" Lưu Lệ Phương chỉ quan tâm đến sự an nguy của Tô Lan Huyên.

"Lan Huyên thì lại không có chuyện gì." Lưu Lệ Phương thở phào nhẹ nhõm, sau đó bỗng tức giận nói: "Thế thì tốt, cái cô Tô Lan Ninh kia sao có thể ác độc như vậy? Nói thế nào hai người cũng là chị em, lúc trước hắt nước bẩn trong bữa tiệc nhận thân còn chưa tính, bây giờ ngay cả loại chuyện bẩn thỉu xấu xa này cũng làm".

Lưu Lệ Phương cảm thấy thương xót cho Tô Lan Huyên, bây giờ có nhà họ Lý làm chỗ dựa mà Tô Lan Ninh vẫn ngang nhiên bắt nạt Tô Lan Huyên không chút kiêng nể gì như thế, không thể tưởng tượng được trước kia cuộc sống của Tô Lan Huyên ở nhà Tô là thế nào, chẳng phải sẽ bị bắt nạt đến chết sao?

“Chuyện này quả thực có chút dơ bẩn" Lý Kính Hòa ngồi xuống nói: “Nhưng sau lưng Tô Lan Ninh kia không chỉ có nhà họ Sở mà còn có nhà họ Chu, cho nên cô ta vô cùng kiêu ngạo"

Lưu Lệ Phương nghi ngờ: "Họ Chu? Nhà họ Chu thì có liên quan gì ở đây?"

"Vừa rồi, Lan Huyên đã gửi tin nhắn tới, Tô Lan Ninh chính là con ngoài giá thú của Chu Đức Độ. Tô Lan Ninh bị đưa vào đồn cảnh sát, Chu Đức Độ chắc chắn sẽ không ngồi yên đứng nhìn."

"Hả?" Lưu Lệ Phương kinh ngạc, nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói: "Nhà họ Chu thì có gì đặc biệt hơn người, chẳng lẽ họ thật sự cho rằng nhà họ Lý chúng ta chỉ là kẻ ăn chay hay sao? Huống hồ, sau lưng Lan Huyên chẳng phải vẫn còn có người nọ?"

Lý Kính Hòa cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng từ khi Lục Đồng Quân gặp chuyện không may, đến nay vẫn không hề có tin tức.

"Vị kia nhà họ Lục, có lẽ vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay."

“Vậy thì nói với anh ta là được.” Lưu Lệ Phương hừ lạnh: “Chuyện hôm nay, em ủng hộ Lan Huyên, Thanh danh của một người phụ nữ là thứ quan trọng cỡ nào, cho dù có quấy rối không thành, đó cũng là mưu đồ cưỡng gian có chủ đích, phải bị phạt tù từ ba đến mười năm. Từ lần trước trên bữa tiệc em đã không thích Tô Lan Ninh, chuyện đêm nay muốn làm lớn thì cứ việc làm lớn, chúng ta sợ cô ta chắc?"

Nhà họ Lý phải sợ phiền phức sao?

Ngoại trừ nhà họ Lục là Lý Kính Hòa không thể trêu vào, còn những thứ khác, chỉ có người ta kiêng kị ông ta, không có người khiến ông ta phải kiêng kị.

Thế giới này chỉ có đáng giá hay không đáng giá, và cái giá phải trả có thể chấp nhận được ở mức nào.

Nếu thực sự muốn đánh đến cùng với nhà họ Chu, nhà họ Lý cũng không thể chiếm được lợi thế gì, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thua được.

Lý Kính Hòa trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cất tiếng: "Để tôi liên hệ người kia trước đã."

Đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.

Chuyện Tô Lan Ninh bị đưa đến đồn cảnh sát không mất bao lâu đã truyền tới tại nhà họ Sở.

Khi Sở Lâm Minh biết được chuyện Tô Lan Ninh đang ở đồn cảnh sát, còn là do Tô Lan Huyên chính tay đưa vào, vẻ mặt anh ta vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng phái người đến đồn cảnh sát hỏi thăm tình hình.

Rất nhanh sau đó, Sở Lâm Minh đã biết chuyện gì đang xảy ra. “Ngu xuẩn” Sở Lâm Minh tức đến mức chửi tục. Tại sao anh ta lại đi cưới một người phụ nữ ngu xuẩn như vậy.

Tạ Nguyệt Ánh đi ngang qua cửa, thấy Sở Lâm Minh phát hỏa lớn như này, không khỏi nghi ngờ: "Con trai, đã xảy ra chuyện gì? Vợ con đâu? Sao muộn thể này còn chưa trở về? Con quản vợ mình cho tốt, đừng có suốt ngày để mẹ mất mặt." Nghe giọng điệu là có thể nhận ra Tạ Nguyệt Ánh không hài lòng với cô con dâu này thế nào.

“Lần này Tô Lan Ninh thật sự đã gây họa rồi" Sở Lâm Minh bực bội ngồi trên ghế sô pha: “Người phụ nữ ngu ngốc đó, ngu đến độ tìm người muốn cưỡng bức Tô Lan Huyên, giờ đã bị đưa đến đồn cảnh sát, cảnh sát còn gọi điện về tới tận nhà chúng ta".

“Cái gì?” Tạ Nguyệt Ánh tức giận kêu lên: “Con trai, cha con đã biết gì về chuyện này chưa? Ngàn vạn lần. không được để ông ấy biết, nếu không mẹ con chúng ta sẽ không có ngày mai mất. Vốn muốn tìm cho con một người vợ có thể trợ giúp, không ngờ Tô Lan Ninh này đúng là đồ rác rưởi vô dụng, không đối phó được với nhà họ Chu, lại còn gây rắc rối suốt ngày. Con trai, con đừng quản chuyện này, nếu đắc tội nhà họ Lý thì không ổn"

“Con có chừng mực mà” Sở Lâm Minh nói: “Mẹ, con đi ra ngoài trước một chuyến, có khi đây cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nếu lần này nhà họ Chu không ra mặt, vậy thì chúng ta có thể trực tiếp bỏ qua con cờ Tô Lan Ninh này"

“Vẫn là con trai của mẹ thông minh." Tạ Nguyệt Ánh nói: “Nếu không phải lúc trước Tô Lan Ninh nói rằng cô ta là con ngoài giá thú của Chu Đức Độ và cô ta có thể giúp con, còn lâu mẹ mới chấp nhận đứa con dâu như này. Nếu ban đầu người gả tới đây là Tô Lan Huyên, nói không chừng con đã sớm lấy được quyền thừa kế rồi"

Sở Lâm Minh cũng hối hận không ngừng. "Mẹ, mẹ đi kiểm tra phản ứng bên kia trước, nếu có việc gì thì gọi cho con."

Bỏ lại những lời này, Sở Lâm Minh vội vàng đi ra ngoài.

Lục Đồng Quân vừa mới từ đảo trở về, còn chưa kịp đi tìm Tô Lan Huyên, Lý Kính Hòa đã tìm anh trước.

Biết được Tô Lan Huyên gặp chuyện không may, sắc mặt Lục Đồng Quân tối sầm lại. Anh lập tức yêu cầu Vạn Hoài Bắc đến đồn cảnh sát một chuyến, còn mình thì đích thân đi tìm Tô Lan Huyên.

Tô Lan Ninh đúng là đáng chết, nhưng người bây giờ Lục Đồng Quân quan tâm nhất Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên không trở về nhà họ Lý, cũng không quay lại nhà họ Tô, lựa chọn chiến đấu một mình. Xảy ra chuyện lớn như vậy, đến bây giờ Lục Đồng Quân mới biết, anh hận không thể cho chính mình một bạt tại vì đã không ở bên Tô Lan Huyên vào lúc cô cần anh nhất.

Hạ Đình chỉ mất ba phút đã tìm được vị trí của Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân vội vàng rời đi ngay lập tức.