Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 81: Tập thể mang ghế ra hóng phốt



Vào giây phút này thời gian giống như ngừng trôi.

Tô Lan Huyên nhắm mắt lại, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giải tỏa những ưu tư phức tạp trong lòng. "Lan Huyên.".

Giọng Lục Đồng Quân khàn khàn mờ ám, nhẹ nhàng áp trán vào trán cô, đụng chóp mũi vào chóp mũi cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sức nóng trên mặt anh.

Tay người nào đó tay lại không an phận rồi.

Bên trong xe bị bao vây bởi một luồng không khí mờ ám, ý loạn tình mê, Lục Đồng Quân đột nhiên kêu đau một tiếng.

Tô Lan Huyên VỖ vào đùi bị thương của Lục Đồng Quân một cái rồi đẩy anh ra, liếc anh một cái: "Rót cho em chút lời ngon ngọt, anh thực sự muốn què chân cũng không cần mạng nữa phải không."

Đã là lúc nào rồi, còn muốn làm chuyện kia.

Lục Đồng Quân là người đã qua quỷ môn quan một lần, chân cũng suýt chút nữa cũng không còn, bây giờ nếu vận động mạnh chân còn không phể sao?

"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu" Lục Đồng Quân cười nhẹ một tiếng, nằm ngang lên. ghế xe, ra vẻ chịu đựng sự chà đạp.

Tô Lan Huyên tức giận đạp nhẹ anh một cái, dở khóc dở cười: "Anh muốn chết nhưng em không muốn chết, nếu anh chết, em ở cùng với anh vậy cũng thoát không khỏi có liên quan.”

Dứt lời, Lục Đồng Quân kéo lấy tay Tô Lan Huyên, kéo cô vào trong lòng, hai người cùng nằm trong xe. Xe rất rộng, ghế điều chỉnh xuống hoàn toàn giống như một cái giường lớn.

"Lan Huyên, chúng ta quay lại đi." Lục Đồng Quân hôn trán Tô Lan Huyên một cái, đây là lần đầu tiên anh. yêu cầu rõ ràng muốn quay lại sau khi chia tay.

Nếu Tô Lan Huyên nói cô không cảm động hoặc không có phản ứng gì vậy chắc chắn là giả dối. Nhưng cô sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt làm u mê đầu óc, cô hiểu rất rõ tình cảnh của mình. Nói không chừng ngày mai cô sẽ mất hết danh tiếng. Nhà họ Lục sẽ không muốn loại con dâu này.

Trước đây đối với chuyện tình cảm, Tô Lan Huyên đều rất qua loa, lần này cô sẽ không làm theo cảm tính nữa.

"Em không muốn." Tô Lan Huyên trực tiếp từ chối.

Lục Đồng Quân: "..." Đây là lần đầu tiên Lục Đồng Quân anh theo đuổi phụ nữ lại bị từ chối.

"Phụ nữ bọn em đúng là kỳ quái" Lục Đồng Quân cũng không hỏi tại sao, thông minh như anh sao không đoán được chứ.

Tô Lan Huyên không đồng ý, không sao, anh có thể chờ.

"Sao? Anh có ý kiến sao?" Tô Lan Huyên mở mắt ra, liếc anh một cái, vừa nói liền muốn đứng lên: "Vậy anh đi tìm người khác đi, đừng tìm em, kỳ quái là quyền lợi của phụ nữ đấy."

Lục Đồng Quân lại kéo cô vào trong lòng: "Anh đâu dám có ý kiến."

Dục vọng mưu sinh vẫn rất mãnh liệt.

Tô Lan Huyên nhếch miệng lên, vùi trong lòng Lục Đồng Quân, nhẹ nhàng và một cái, giọng lười biếng:

"Em mệt rồi, em ngủ đây."

Giày vò một đêm, Tô Lan Huyên thực sự mệt mỏi.

Ngày mai còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, nhưng cô biết có Lục Đồng Quân ở đây, cô có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.

"Được."

Lục Đồng Quân thận trọng mở cửa kính xe ra một chút, dùng cánh tay mình làm gối cho Tô Lan Huyên.

Trong chốc lát, Tô Lan Huyên liền chìm vào giấc ngủ.

Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, trong lòng Lục Đồng Quân có một loại cảm giác thỏa mãn không nói ra được.

Hóa ra chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh liền cảm giác thoả mãn như vậy.

Tô Lan Huyên đang ngủ nhưng đêm nay lại có rất nhiều người không ngủ được.

Tần Huệ Mẫn tìm được Chu Đức Độ trong trạng thái vô cùng nhếch nhác, giống như tìm được người đáng tin cậy liền nhào vào trong lòng Chu Đức Độ.

"Đức Độ, mau cứu con gái chúng ta, Tô Lan Huyên muốn hại Lan Ninh."

Cuộc điện thoại của Tô Khánh Thành đã khiến Chu Đức Độ bất an, hôm nay thấy Tần Huệ Mẫn bị đánh thành ra như vậy, ông ta cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này. . Ngôn Tình Cổ Đại

Nhưng ông ta dám lén lén lút lút với Tần Huệ Mẫn nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng không sợ bị Tô Khánh Thành biết.

Ông ta vẫn không tin Tô Khánh Thành thực sự dám thách thức ông ta. Đàn ông đều thương hương tiếc ngọc, bảo vệ người trong lòng.

Chu Đức Độ nhìn vết thương trên người Tần Huệ Mẫn, tức giận nói: "Tô Khánh Thành ông ta dám đánh em, ông ta cũng thật to gan lớn mật mà."

Tô Khánh Thành đánh Tân Huệ Mẫn, vậy thì đồng nghĩa với việc đang khiêu khích Chu Đức Độ. Chu Đức độ nào chịu được.

Tần Huệ Mẫn tủi thân khóc: "Tô Khánh Thành đã biết rồi, em không thể ở lại nhà họ Tô nữa rồi, em chỉ còn anh, anh không thể không quan tâm hai mẹ con em, anh mau đi cứu Lan Ninh đi."

"Lan Ninh làm sao?" Đến bây giờ Chu Đức Độ vẫn chưa biết chuyện của Tô Lan Ninh.

"Em cũng không biết, trước đó Lan Ninh gọi điện cho em bảo em cứu mạng con bé, nói là Tô Lan Huyên muốn hại con bé"

"Em đừng gấp, để anh cho người đi thăm dò trước đã." Sau khi Chu Đức Độ cử người đi thăm dò mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trước đó Tần Huệ Mẫn cũng không biết chuyện Tô Lan Ninh cho người làm nhục Tô Lan Huyên, sau khi biết cũng giật mình.

"Đức Độ, đến bây giờ Lan Ninh vẫn chưa từng phải chịu khổ, sao con bé có thể đợi ở đồn cảnh sát được, anh mau đón con bé về đi".

Trong bữa tiệc nhận người thân trước đó, Lý Kính Hòa đã không nể mặt Tô Lan Huyên chút nào, Chu Đức Độ vẫn còn nhớ chuyện này.

Bây giờ Tô Lan Huyên gây ra chuyện lớn như vậy với Tô Lan Ninh, đây đối với Chu Đức Độ mà nói chính là một cơ hội.

Ông ta tất nhiên không thể không quan tâm. "Em yên tâm, bây giờ anh sẽ đích thân gọi cho cảnh sát trưởng Vương, bảo ông ta thả người."

Chu Đức Độ vừa nói liền đi gọi điện thoại ngay, lấy địa vị xã hội của ông ta ra bảo lãnh một người còn không đơn giản sao?

Đừng nói ông ta đích thân gọi điện thoại.

Nhưng sau cuộc gọi này, Chu Đức Độ mới nhận ra rằng mọi thứ còn tồi tệ hơn ông ta nghĩ.

Cảnh sát trưởng Vương hoàn toàn không có khả năng, khổ sở nói: "Tổng giám đốc Chu, cái này tôi cũng không có cách đâu. Tô Lan Ninh vi phạm pháp luật, đây là chúng tôi cũng đang làm theo quy định, hay là các người mới cho cô ấy một luật sư, hoặc là đi tìm Tô Lan Huyên, nếu Tô Lan Huyên đồng ý rút đơn kiện, vậy chúng tôi tự nhiên sẽ thả người"

Chu Đức Độ ngửi được chuyện không đúng liền hỏi: "Lý Kính Hòa đã nhúng tay vào sao?"

Cảnh sát trưởng Vương nhức đầu, cái này đầu chỉ là nhà họ Lý nhúng tay, ngay cả nhà họ Lục cũng nhúng tay.

Cân nhắc trên dưới, ông ta chỉ có thể đứng về phía nhà họ Lý và nhà họ Lục, nhưng cũng không thể đắc tội với nhà họ Chu.

"Tổng giám đốc Chu, chuyện lần này tôi cũng nói để ông rõ, tôi cũng không làm chủ được, trừ khi Tô Lan Huyên rút đơn kiện, nếu không Tô Lan Ninh sẽ phải lãnh ba năm năm tù".

Ngay cả cảnh sát trưởng Vương cũng không làm chủ được, Chu Đức Độ vô cùng khiếp sợ. Xem ra lần này không chỉ là nhà họ Lý nhúng tay đơn giản như vậy.

Tần Huệ Mẫn ở bên cạnh nghe được Tô Lan Ninh phải ngồi tù, nhất thời không chịu nổi, liền hôn mê bất tỉnh.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu.

Bên kia Tô Khánh Thành đã bắt đầu trả thù, trời mới vừa sáng, chuyện Chu Đức Độ và Tân Huệ Mẫn vụng trộm hơn nữa còn sinh ra một đứa con gái đã oanh tạc toàn bộ Internet.

Khiến cho người ta không kịp ứng phó. Trên mạng người ta rối rít hóng phốt.

Đây chính là phốt lớn nhất năm, Chu Đức Độ một trong tứ đại gia tộc thủ đô lại đi vụng trộm, đối tượng còn là một phụ nữ đã có chồng, hơn nữa chấn động của chuyện này còn là Tô Khánh Thành bị cắm sừng, cái này sao không khiến người ta khiếp sợ cơ chứ.

Chu Đức Độ nhìn top tìm kiếm, giận đến mức huyết áp cũng tăng vọt, bà Chu cho người điều tra được vị trí của Chu Đức Độ, vừa đúng lúc gặp phải cảnh Tần Huệ Mẫn đang kể khổ với Chu Đức Độ.

"Chu Đức Độ, sao ông còn đưa người phụ nữ này về đây."

Bà Chu cũng đã sớm biết chồng mình trăng hoa, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua, bây giờ xảy ra chuyện lớn rồi, tất nhiên bà ta không thể giả bộ làm như không biết nữa.

Mà lúc nhìn thấy Tần Huệ Mẫn ở đây, bà Chu lại nổi cơn tam bành. "Cái đồ gian phu dâm phụ này." Bà Chu tiến đến tát Tần Huệ Mẫn một cái, cũng tát Chu Đức Độ một cái.

Không hổ là quân nhân. Chu Đức Độ bối rối, ông ta là người cũng sắp sáu mươi tuổi rồi lại bị vợ mình đánh? Bà Chu tát Tần Huệ Mẫn một cái khiến cho lửa giận và tủi thân trong một đêm đều bùng phát. "Bà dám đánh tôi, tôi liều mạng với bà."

Tần Huệ Mẫn và bà Chu đánh nhau.

Nhà họ Chu rơi vào rối loạn.

Sau khi tỉnh dậy, Tô Lan Huyên nhìn tin tức trên mạng, kinh hãi mấy giây, sau đó nhìn về phía Lục Đồng Quân khó tin nói: "Lần này cho em không sợ hãi nữa sao?"