Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 86: Lục Đồng Quân treo tường



Tô Lan Huyên nghe được tin này không có một chút vui mừng nào mà ngược lại, trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo.

Trước đây cô đã từng thử Tô Khánh Thành muốn ông giao quyền quản lý công ty nhưng bị từ chối.

Bây giờ gặp phiền phức, Tô Khánh Thành và Chu Đức Độ không có cách nào giải quyết, sớm muộn gì công ty cũng sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng, thậm chí sau một đêm có thể bị phá sản, cho nên bây giờ lại muốn đẩy củ khoai nóng này lên cho cô.

Tô Khánh Thành chính là biển nhà họ Lý thành chỗ dựa vững chắc.

Tô Lan Huyên có thể nghĩ ra chắc chắn Lý Kính Hòa cũng đoán ra được tâm tư của Tô Khánh Thành.

“Lan Huyên, con dự định thế nào?”

Tô Lan Huyên ngẫm nghĩ một lát: “Công ty cũng có một nửa tâm huyết của mẹ con, cho nên đương nhiên con cũng không muốn trơ mắt nhìn công ty gặp chuyện”

Tô Khánh Thành chính là dự liệu được điểm này cho nên mới đi tìm cô.

Lý Kính Hòa gật đầu, ông đã sớm đoán được Tô Lan Huyên sẽ quyết định như vậy: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi con, để cho tinh thần được thả lỏng, hai ngày này con cũng vất vả rồi”

“Vâng”

Tô Lan Huyên rời khỏi thư phòng, cũng không có khẩu vị cho nên chỉ ăn một chút rồi về phòng.

Hạ Bảo thấy Tô Lan Huyên có tâm sự, cậu bé mặc quần áo ngủ hoạ tiết hoạt hình lặng lẽ đi vào phòng ngủ của Tô Lan Huyên.

Thấy Tô Lan Huyên đang tắm, cậu bé chui vào trong chăm trùm mình kín mít.

Có tiếng lạch cạch mở cửa phòng tắm, Tô Lan Huyên quấn khăn tắm đi ra ngoài, thấy trong chăn cộm lên một ổ, đôi chân mập mạp của Hạ Bảo bị thò ra ngoài đáng yêu không chịu được.

“Bé Bảo” Tô Lan Huyên dở khóc dở cười đi lên xốc chăn ra, thấy Hạ Bảo đang nằm trên giường cười khanh khách.

“Chị, tối nay em sẽ ngủ với chị, không có chị em không ngủ được” Hạ Bảo ôm chăn, bộ dáng giống như một cô vợ nhỏ phép tắc.

Tô Lan Huyên bị đùa cho phì cười: “Quy tắc cũ, không được đá chắn, không được.”

Hạ Bảo tiếp lời Tô Lan Huyên một cách lưu loát: “Không được lợi dụng trêu chọc chị, em. đều biết hết rồi”

Tô Lan Huyên nở nụ cười, tên nhóc này lúc nào buổi tối cũng tìm đủ mọi lý do để ngủ cùng cô, rất không thành thật, nhắm mắt ngủ cái là lăn vào trong lòng cô.

Da thịt Hạ Bảo rất mềm mịn, trơn nhẵn, kỳ thật có Hạ Bảo ngủ cùng Tô Lan Huyên càng ngon giấc hơn.

So với nói rằng Hạ Bảo bám lấy cô, không bằng nói rằng cô càng ngày càng không rời xa Hạ Bảo được.

Tô Lan Huyên đi thay áo ngủ, Hạ Bảo ôm chặt lấy thắt lưng cô, ngứa khuôn mặt hồng hồng lên cười tươi rói với Tô Lan Huyên: “Chị, chị có yêu Bé Bảo không?”

“Bé Bảo đáng yêu như vậy người gặp người thích, hoa gặp hoa nở”

Tô Lan Huyên không nhịn được mà nhéo má Hạ Bảo, cảm giác thật không tệ: “Mau ngủ đi thôi, mai còn phải đi nhà trẻ nữa đấy”

“Chúc chị ngủ ngon” Hạ Bảo cười hì hì chui vào trong chăn.

Tô Lan Huyên đang định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại ở đầu giường reo lên.

Lục Đồng Quân nhắn tin cho cô.

Sau khi tan làm cô vội vàng đi là vì muốn tránh mặt Lục Đồng Quân.

Tô Lan Huyên mở di động, là một tin nhắn voice chat của Lục Đồng Quân, giọng nói nhẹ nhàng mang theo âm thanh mê hoặc truyền đến.

“Lan Huyên, anh không ngủ được” Tô Lan Huyên: "..”

Sao cô lại cảm thấy giọng nói này so với giọng điệu làm nũng của Hạ Bảo chẳng có gì khác nhau vậy.

Đột nhiên Hạ Bảo chui từ trong chăn ra: “Chị, là chủ xe lăn gửi đến phải không?”

Lần Lục Đồng Quân gặp Hạ Bảo trước đây chính là đang ngồi xe lăn, Hạ Bảo liền đặt cho anh cái biệt danh này.

Tô Lan Huyên: “Đúng vậy.”

“Chị, chị có thể cho em nói chuyện với chú xe lăn được không?” Đôi mắt đen to trong của Hạ Bảo chớp chớp trông rất gian xảo: “Em nhớ chú xe lăn”.

Trước đây hai người chính là không hợp nhau, bây giờ lại kêu nhớ sao?

Tô Lan Huyên cũng đang không biết trả lời tin nhắn thế nào, nên đã đưa điện thoại cho Hạ Bảo.

Hạ Bảo cười hì hì, trực tiếp nhận gọi điện thoại.

Đầu bên kia Lục Đồng Quân thấy Tô Lan Huyên gọi video tới, trong lòng mừng như điên, bật người dậy: “Lan Huyên”

“Chú, là con” Hạ Bảo tủm tỉm cười vẫy tay với Lục Đồng Quân.

Lục Đồng Quân thấy người trong video là Hạ Bảo, lại còn đang nằm trên giường, vẻ mặt lập tức tối sầm: “Nhóc con xấu xa, chị con đâu?”

Lục Đồng Quân không nhìn thấy Tô Lan Huyên.

Lần này Lục Đồng Quân cũng không đeo mặt nạ, mới đầu anh cũng không biết là Hạ Bảo, Hạ Bảo nhìn thấy Lục Đồng Quân qua video bỗng kêu lên một tiếng: “Chú, chú đẹp trai quả?

Câu khen ngợi của Hạ Bảo khiến tâm trạng Lục Đồng Quân vui lên không ít, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Nhóc con xấu xa cũng tinh mắt đấy, chị con đâu?”

“Chị đang ngủ với con” Hạ Bảo giơ điện thoại đối diện với Tô Lan Huyên, cậu đang nằm trong lòng Tô Lan Huyên, nên rất đắc ý với Lục Đồng Quân: “Chú, con với chị buồn ngủ rồi.”

Hàm ý là đừng có quấy rầy.

Tô Lan Huyên bị Hạ Bảo chọc cười, tên nhóc này chính là muốn chọc tức Lục Đồng Quân đây mà.

Quả nhiên, nhìn thấy Hạ Bảo cọ cọ khuôn mặt lên người Tô Lan Huyên, bộ dáng hưởng thụ, Lục Đồng Quân có cảm giác chính mình bị cướp đi thứ gì đó.

“Nhóc con xấu xa, buồng chị con ra, cô ấy là của chú”

“Hứ, không buông, chị ấy yêu con nhất, tối nào bọn con cũng ngủ cùng nhau nha” Hạ Bảo chiếm được tiện nghi còn không quên khoe khoang, sau đó vẫy vẫy tay với Lục Đồng Quân: “Chúc chú ngủ ngon mơ đẹp nha”

“Nhóc con xấu xa..”

Tút.”

Trực tiếp cúp máy.

Tô Lan Huyên thật sự bị Hạ Bảo làm cho dở khóc dở cười.

Cô cũng không trả lời Lục Đồng Quân, ngược lại cảm thấy hai người này đấu nhau qua lại thật thú vị.

“Bé Bảo, ngủ đi”

“Vâng” Bé Bảo cười khúc khích rúc vào trong chăn. Hừ, muốn cướp chị của tôi à, đừng có mơ.

Biệt thự Nam Sơn.

Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Lục Đồng Quân không tài nào ngủ được.

“Hạ Đình, đi, đi đến nhà họ Lý”

Hạ Đình từ bên ngoài đi vào, thấy Lục Đồng Quân nói muốn đi đến nhà họ Lý bèn vội hỏi: “Vâng lão đại, ơ, lão đại, muộn thế này rồi chúng ta còn đến nhà họ Lý để làm gì?”

“Đi đón người” Lục Đồng Quân nhấc cái nạng đi rất nhanh.

Đêm nay nếu như không đón được Tô Lan Huyên trở về anh nhất định sẽ không thể nào ngủ được.

Hạ Đình phản ứng lại rất nhanh, Tô Lan Huyên đang ở nhà họ Lý.

“Lão đại, muộn như vậy rồi chúng ta vẫn đi đón cô Tô liệu có thích hợp không?”

Buổi đêm như vậy quả thật không thích hợp, nếu không giải thích được với Lý Kính Hòa sẽ làm xấu danh tiếng của Tô Lan Huyên.

Cho nên Lục Đồng Quân định không đi vào bằng cửa chính.

Hai người đã đến bờ tường ngoài của nhà họ Lý, Hạ Đình nhìn thấy tường cao hai thước bèn nói: “Lão đại, chúng ta nhất định phải trèo tường vào à? Chân của anh còn không có khỏe đầu”

“Cho nên tôi mới gọi cậu tới đây” Lục Đồng Quân nhìn xuống mặt đất, Hạ Đình hiểu ý rất nhanh, ngồi xổm xuống làm cái ghế đệm cho Lục Đồng Quân.

Cho dù chân bị thương, tường cao hai thước đối với Lục Đồng Quân cũng là chuyện nhỏ, sau khi Lục Đồng Quân bay qua, Hạ Đình cũng nhảy vào theo.

Hai người vừa chạm đất định đi tìm Tô Lan Huyên, nhưng lại không biết Tô Lan Huyên ở phòng nào. Đột nhiên có hai người đi về phía này.

Chính là Lý Kính Hòa và Lý Thái.

Nhìn thấy Lục Đồng Quân, vẻ mặt hai người đúng là vô cùng bất ngờ.

Vừa rồi hai người này chính là trèo tường vào sao?

Trong lòng Lục Đồng Quân xấu hổ không chịu được, vừa mới trèo được qua tường đã bị Lý Kính Hòa bắt gặp, một đời thanh danh của anh coi như bị hủy hoại rồi. Thế nhưng nét mặt Lục Đồng Quân không có chút thay đổi, không nhìn ra được có mảy may xấu hổ nào.

Lý Kính Hòa phản ứng lại rất nhanh, nửa đêm nửa hôm Lục Đồng Quân không đi bằng cửa chính mà lại trèo tường vào khẳng định là không phải đến để gặp ông, mà chính là gặp Tô Lan Huyên.

Lý Kính Hòa ho nhẹ một tiếng, giống như không nhìn thấy Lục Đồng Quân, ngửa đầu nhìn trời sao nói: “Mặt trăng hôm nay tròn nhỉ, Thái, chị con ngủ trên lầu hai đúng không?”

Lý Thái bừng tỉnh, vẫn là trả lời theo bản năng: “Đúng rồi”

Lục Đồng Quân nghe thấy hai người nói chuyện, nhíu mày lại.

Lầu hai?

Tô Lan Huyên ngủ phòng nào trên lầu hai?

Lý Kính Hòa dường như nghe được tiếng lòng của Lục Đồng Quân, lại hỏi tiếp: “Phòng ngủ của chị con thế nào?”

Lý Thái: “Phòng của chị là phòng thứ ba rẽ vào”

“Ừ” Lý Kính Hòa gật gật đầu: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về ngủ thôi.”

Lý Kính Hòa và Lý Thái giống như không phát hiện ra Lục Đồng Quân vậy, cứ thể rời đi.