Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 89: Vụ án của Tô Lan Ninh có sự thay đổi



Đó là lần đầu tiên Tô Lan Huyện nghe thấy cái tên Nhã Viên.

Lục Đồng Quân đã từng bị tổn thương tình cảm sao?

Đúng thật là Tô Lan Huyên không biết chuyện này.

Dường như người phụ nữ tên Nhã Viên này rất quan trọng với Lục Đồng Quân, nếu không thì sao có thể khiến Lục Đồng Quân không gượng dậy nổi trong vòng nửa năm chứ.

Tô Lan Huyên cũng không phải là kẻ ngốc, có lẽ cô cũng hiểu được ý đồ của Lục Minh Húc.

“Phó tổng giám đốc Lục thật biết nói đùa, cho dù trên đời này có hai người có vẻ bề ngoài giống nhau thì đó cũng là hai người hoàn toàn khác nhau” Tô Lan Huyên nói nói một cách dõng dạc: “Trên đời này chỉ có một Tô Lan Huyên mà thôi”.

Lục Minh Húc sửng sốt, anh ta nở nụ cười và trong ánh mắt có vẻ đắc ý: “Cô Tô là người chân thật thẳng thắn, thật không giống với người thường. Có điều cô Tô không muốn nghe lịch sử tình ái của anh cả của tôi sao?”.

Tô Lan Huyên nhìn Lục Minh Húc, suy đoán được ý đồ của đối phương nên khẽ hờ hững cười: “Chắc hẳn là có rất nhiều người quan tâm đến lịch sử tình ái của cậu cả Lục. Tôi chỉ là một người phàm trần cho nên tự nhiên cũng sẽ tò mò nhiều chuyện. Nếu phó tổng giám đốc Lục muốn nói thì tôi đây sẽ chăm chú lắng nghe”.

Nụ cười trên gương mặt Lục Minh Húc có vẻ chứa đựng hàm ý sâu xa, nhưng anh ta lại không biết Tô Lan Huyên đang nghĩ gì về Lục Đồng Quân.

Anh ta cũng không nhìn ra Tô Lan Huyên có biểu hiện như là đang ghen.

Lục Minh Húc ngồi xuống, chậm rãi nói: “Cách đây năm năm, anh cả của tôi đã có bạn gái tên là Tần. Nhã Viên, hai người đã tính đến chuyện kết hôn. Nhưng ai biết được tai họa lại giáng xuống, kẻ thù của anh cả đã tìm đến tận nhà để bắt Nhã Viên đi, lành ít dữ nhiều. Sau khi Nhã Viên gặp chuyện không may, anh cả của tôi đã bị suy sụp đến nỗi không gượng dậy nổi. Sau đó anh ấy có cưới một vài người VỢ, nhưng họ đều không có kết cục tốt đẹp gì. Tôi thành thật mong rằng cô Tô có thể giúp anh trai tôi thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ

“Phó tổng giám đốc Lục quá xem trọng tôi rồi, tôi sợ tôi không làm gì được." Tô Lan Huyên khẽ cười nhạt: "Tôi không có ý gì với tổng giám đốc Lục cả”

Rõ ràng Lục Minh Húc đến đây là để kiểm tra xem mối quan hệ của cô với Lục Đồng Quân có phải là người yêu hay không. Mặc kệ cô có đang làm mình làm mẩy với Lục Đồng Quân hay không nhưng cô nhất quyết không thừa nhận.

Nếu không, chắc chắn cô sẽ là mục tiêu của Lục Minh Húc.

Cô nhớ tới những gì Lục Đồng Quân từng nói, bất kỳ kẻ nào là người phụ nữ của Lục Đồng Quân thì các chi nhánh của nhà họ Lục sẽ không bỏ qua cho cô.

Nếu Lục Đồng Quân có người thừa kế thì đó sẽ là một mối đe dọa cho các chi nhánh trong họ.

Lục Minh Húc cười nói: "Đó là do tôi hiểu lầm. Cô Tô, tôi thật sự xin lỗi. Cô đừng để trong lòng, anh cả của tôi là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa. Nhã Viên đã qua đời nhiều năm như vậy nhưng anh ấy vẫn nhớ mãi không quên nên tôi cũng lo lắng anh ấy đã bị tổn thương quá nặng, không thoát khỏi cái bóng của quá khứ

Phó tổng giám đốc Lục đối với tổng giám đốc Lục tốt như vậy, thật là tình cảm anh em sâu nặng.” Tô Lan Huyện cười rồi khen ngợi: “Phó tổng giám đốc Lục à, nếu trở về mà tôi gặp tổng giám đốc Lục thì tôi sẽ nói tốt về tấm lòng của anh với anh ấy để không uổng phí nỗi khổ tâm này của anh.”

Những lời nói này là Tô Lan Huyên đã dồn hết tâm trí để nói ra. Quả nhiên khi Lục Minh Húc biết Tô Lan Huyên muốn nói cho Lục Đồng Quân nghe thì anh ta vội vàng

nói: “Cô Tô, tôi hy vọng cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta chỉ có hai người biết thôi. Cô đừng nhắc tới Nhã Viên trước mặt anh cả của tôi để tránh chuyện này sẽ gợi lên quá khứ đau buồn của anh ấy.”

Tô Lan Huyên cười với vẻ mặt vô hại: “Ra là như vậy à, phó tổng giám đốc Lục suy nghĩ thật chu đáo” Anh ta vừa dứt lời thì thư ký của Lục Minh Húc vội vàng đi vào: “Tổng giám đốc Lục đến rồi.”

Lục Đồng Quân đến đây ư?

Lục Minh Húc nhíu mày, nhưng trong lòng lại thầm vui sướng.

Anh ta vừa gọi cho Tô Lan Huyên đến chưa được mười phút thì Lục Đồng Quân đã đến ngay. Đúng là khẩn trương mà.

Tô Lan Huyên cũng kinh ngạc, Lục Đồng Quân đến vào lúc này không phải tuyên bố rõ ràng là có quan hệ với cô sao?

“Tô Lan Huyên, cô còn chưa hoàn thành công việc mà lại đây làm cái gì. Quay trở về làm việc đi” Lục Đồng Quân ngồi trên xe lăn, trong giọng điệu có vẻ hơi căng thẳng.

“Vâng, tổng giám đốc Lục.” Tô Lan Huyên rất nghe lời, liền ngoan ngoãn rời đi.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Lục Minh Húc và Lục Đồng Quân, nhiệt độ không khí như đột ngột giảm xuống.

Lục Minh Húc cười nói: “Anh cả, sao anh lại căng thẳng như vậy? Tôi chỉ gọi cô Tô đến nói chuyện phiếm. thôi mà”

Lục Đồng Quân lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này hãy tránh xa cô ấy ra. Tôi biết kế hoạch của cậu là gì. Nếu cậu dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ có cách đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lục”.

Ra khỏi nhà họ Lục sẽ đồng nghĩa với việc anh ta sẽ mất hết quyền lợi và không còn cơ hội để đấu với Lục Đồng Quân nữa.

Lục Đồng Quân là người đứng đầu trong gia đình họ Lục nên đương nhiên anh có đặc quyền này.

Trong đáy mắt của Lục Minh Húc lóe lên một tia âm hiểm nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười hờ hứng: “Anh cả à, người phụ nữ mà anh thích thì làm sao tôi dám gây khó dễ được chứ? Đây là chuyện vui của nhà họ Lục, nếu để cho ông nội biết thì chắc chắn ông nội sẽ rất hạnh phúc”

Lục Đồng Quân biết Lục Minh Húc là người như thế nào. Nếu Lục Tử Việt là một con báo săn thì Lục Minh Húc lại là một con sói với nhiều dã tâm. Nhưng dù sói và báo săn có hung dữ đến đầu, chúng cũng không thể chống lại sự tử dũng mãnh được. “Tốt hơn hãy nhớ kĩ những gì mà cậu đã nói hôm nay.”

Sau khi Lục Đồng Quân bỏ lại lời cảnh cáo thì anh trượt chiếc xe lăn đi..

Về căm ghét trong mắt Lục Minh Húc giống như một ngọn lửa giận bừng bừng đang bốc lên, cốc nước trong tay cũng bị anh ta siết chặt.

“Lục Đồng Quân, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giẫm chết anh dưới chân tôi. Nhà họ Lục chỉ có một người cầm quyền, đó chính là tôi”.

Lục Đồng Quân nghe nói Tô Lan Huyên đã bị Lục Minh Húc gọi đi thì một người luôn luôn điềm tĩnh như anh lại cảm thấy trong lòng quả thực rất bối rối.

Tô Lan Huyên vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh liền bị Lục Đồng Quân chặn lại.

“Lục Minh Húc đã nói gì với em vậy?”

Tô Lan Huyên nhìn thấy Lục Đồng Quân chặn cửa nhà vệ sinh lại thì nhất thời sửng sốt: “Tổng giám đốc Lục, đây chính là nhà vệ sinh nữ nên không tiện để tán gẫu đầu nhỉ. Quan tâm tôi có phải thích hợp với anh hay không, quan tâm anh có phải từ trong sự tổn thương tình cảm bước ra hay không?

Nghe vậy, vẻ mặt của Lục Đồng Quân hơi thay đổi. Những lời nói từ trong miệng Lục Minh Húc có thể có điều gì tốt đẹp chứ.

Lục Đồng Quân có vẻ trầm ngâm: “Tô Lan Huyên, đừng tin những gì cậu ta nói” “Em cũng không phải hạng người ngu ngốc gì. Em vừa liếc mắt là biết ngay mục đích của anh ta rồi” Tô 

Lan Huyên nhún vai, cười hỏi: “Nhìn anh căng thẳng như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ tên Nhã Viên kia thật sự là bạn gái cũ của anh sao?”

Thật ra Tô Lan Huyên không có gì phải ngại cả, ai mà không có quá khứ chứ?

Cô còn có bạn trai cũ và đã sinh con nữa kìa. Lục Đồng Quân im lặng hồi lâu mới gật đầu: “Cứ coi như là vậy đi, cô ấy đã chết vào năm năm trước rồi”.

Cứ coi như là vậy đi ư?

Câu trả lời vô thưởng vô phạt này, rốt cuộc có phải hay không?

Tô Lan Huyên nhất thời không biết nên nói điều gì cho phải, dù sao cũng là quá khứ của Lục Đồng Quân mà. Người đã chết được năm năm rồi, nhắc tới không phải càng khiến người ta đau lòng sao?

“Xin lỗi” Tô Lan Huyên nói với vẻ áy náy. Khi cô vừa dứt lời thì điện thoại di động của Tô Lan Huyên vang lên, là bạn trai cũ của cô gọi tới. Rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà người yêu cũ lại cứ hiện lên tới tấp vậy nhỉ?

Lục Đồng Quân thấy Tô Lan Huyên vẫn chưa trả lời điện thoại thì lộ rõ vẻ ghen tuông hỏi: “Sở Lâm Minh à?"

Tô Lan Huyên rất ngạc nhiên, cô rất muốn xem Lục Đồng Quân có phải có con mắt nhìn xuyên thấu không vì ngay cả chuyện này mà anh cũng đoán đúng.

“Ừ, bạn trai cũ” Tô Lan Huyên thẳng thắn thú nhận: “Gần đây, giá trị con người của em đã tăng vọt. Có lẽ Sở Lâm Minh cảm thấy tôi dễ bị lừa lắm hay sao ấy nên thời gian ngắn trước đây ngày nào anh ta cũng tặng hoa cho em. Sau đó em đã bán chúng đi và kiếm được một số tiền kha khá. Có điều nhắc đến sự lãng mạn thì quả thật anh kém hơn anh ta nhiều. Ngay cả một nhành hoa mà anh cũng chưa hề tặng cho em nữa”.

Lục Đồng Quân khẽ nói với vẻ mặt đầy xa xăm: “Số hoa mà em bán đi ấy, có một nửa là của anh tặng đấy”.

“Hả?” Tô Lan Huyên ngây người: "Anh tặng khi nào chứ?”

Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm Tô Lan Huyên bằng ánh mắt oán hận, Tô Lan Huyên nhanh chóng phản. ứng lại: “Thật sự là quá ấu trĩ mà.”

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô lại thấy ngọt ngào vô cùng. Nghĩ xong cô không khỏi bật cười, sao cô có thể ngờ được rằng Lục Đồng Quân sẽ tặng hoa cho cô chứ.

“Em còn phải đến bệnh viện thăm Hạo Trần nữa, em tan làm trước đây.” Tô Lan Huyền thông báo thẳng thừng cho anh biết.

Trong ánh mắt của Lục Đồng Quân tràn đầy sự cưng chiều: “Em là bà chủ của công ty, em nói gì cũng được”

Cái miệng này thật là dẻo ngọt mà.

Những lời nói này đúng thật là một đòn đã đâm trúng tim rồi.

Tô Lan Huyên vừa định mở miệng nói thì điện thoại lại vang lên, lần này không phải của Sở Lâm Minh mà là của vị luật sư mà cô đã thuê.

Sau khi kết nối điện thoại thì lập tức sắc mặt của Tô Lan Huyên trở nên nghiêm túc.