Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 95: Cùng vận động đi



Tin đồn và chuyện bát quái trong công ty thực sự lan truyền rất nhanh chóng.

Trong phòng họp, chẳng qua Lục Minh Húc chỉ khen ngợi cô một câu thôi, anh ta đã lập tức bị đồn là thích cô.

Tô Lan Huyên vô thức nhìn sắc mặt của Lục Đồng Quân, nhưng anh đang đeo mặt nạ nên cô hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Âm thanh ở bên ngoài lại truyền đến.

“Cũng không phải là không có khả năng, Tô Lan Huyên là con gái nuôi của tổng giám đốc Lý Kính Hòa, có lại lịch thân phận như thế, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp kia, nói không chừng phó tổng giám đốc Lục cũng nhìn trúng cô ta”.

“Cô ta đúng là rất có số đào hoa, khoảng thời trước còn có một người đàn ông ngày nào cũng gửi hoa đến công ty. Bây giờ lại câu được phó tổng giám đốc Lục, chậc chậc”

“Người ta có thủ đoạn cao minh mà, người đàn ông tặng hoa kia làm sao có thể so bì được với phó tổng giám đốc Lục?”

“Một người đàn ông tặng hoa đã là cái gì, các cô không biết à, lúc trước Tô Lan Huyên có bạn trai, từ sau khi đến trụ sở của chúng ta, cô ta liền đá người ta đi.”

“Không phải chứ, thật hay giả vậy?”

“Tôi có một người bạn ở công ty con, chính cô ấy đã nói cho tôi biết. Đừng nhìn vẻ ngoài của Tô Lan Huyên trông đơn thuần như vậy, nhưng thực ra cô ta là hải vương đấy.”

Có người hỏi: “Hải vương là gì?”

“Cái này mà cô cũng không biết á, chính là loại người giả vờ đơn thuần, có nhiều “lốp xe dự phòng” ấy”

Vài người cười cợt: “Chẳng trách thủ đoạn của cô ta lại lợi hại như vậy, ngay cả phó tổng giám đốc Lục cũng có thể quyến rũ. Nếu cô ta thật sự cầu được phó tổng giám đốc Lục thì chắc chắn cô ta sẽ không cần mấy cái lốp xe dự phòng kia nữa”.

"Ai bảo người ta xinh đẹp, đám đàn ông còn là cái giống không có lòng tự trọng. Mấy nhân viên nam trong phòng ban chúng ta đều thích cô ta”

Đám người này càng nói càng quá đáng, Tô Lan Huyên luôn tưởng rằng nhân duyên của cô trong công ty cũng không tồi, bây giờ cô mới biết, đẹp cũng là cái tội.

Giọng nói ở bên ngoài đã dừng lại, tiếng bước chân cũng xa dần. Bấy giờ Tô Lan Huyên mới nhận ra mình vẫn đang ở trong lòng của Lục Đồng Quân.

“Lục Đồng...”.

Tô Lan Huyên ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Lục Đồng Quân, mấy lời sau đó đều bị nuốt lại vào trong.

“Chẳng lẽ anh không có sức quyến rũ bằng Lục Minh Húc ư?” Lục Đồng Quân nói, giơ tay siết lấy eo Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, anh muốn giấu em đi”

Phần eo của Tô Lan Huyên vừa đau vừa ngứa, cô không khỏi rên lên một tiếng: “Đừng làm loạn” Lục Đồng Quân đang tức giận vì anh không trở thành nam chính trong mấy tin đồn kia hả?

Cũng đúng, người thông minh như Lục Đồng Quân làm sao có thể không nhìn thấu thủ đoạn của Lục Minh Húc.

Trong căn phòng chật hẹp, Tô Lan Huyên thấy hơi ngột ngạt khó chịu, hai má cũng nóng bừng lên. Cô cũng không biết là do xấu hổ hay là sốt.

Tô Lan Huyên vừa lạnh vừa nóng, người cô cũng nóng bừng. Lục Đồng Quân cũng không trêu chọc cô 

nữa mà bị người lên đi thẳng đến thang máy xuống bãi đậu xe ngầm, đưa cô về biệt thự Nam Sơn.

Tô Lan Huyên đã uống thuốc hạ sốt mà Xa Thành Luân đưa, làm tổ trong chăn vẫn kêu lạnh, người cô cũng không ngừng run lên.

Lục Đồng Quân cởi quần áo, vén chăn nằm xuống, ôm Tô Lan Huyên vào lòng, nói: “Ngủ một giấc là sẽ không sao nữa”

Tô Lan Huyên nhìn vòm ngực cường tráng rắn chắc của Lục Đồng Quân, chớp mắt hỏi: “Anh như thế này, Ỗ anh chắc là muốn em ngủ được ngăn chứ?”

Người Lục Đồng Quân không có một chút mỡ nào, từng múi cơ đều rất vừa vặn và rắn chắc, rất có cảm giác mạnh mẽ. Tô Lan Huyên chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu cô không có chút ý nghĩ không chính đáng nào thì chắc là thật có lỗi với tấm thân trần này của Lục Đồng Quân.

Lục Đồng Quân cười một cách cưng chiều, hôn lên trán cô, trầm giọng nói: “Ngoan, đợi hết sốt rồi anh sẽ cho em ăn”

Tô Lan Huyên: "..”

Có lẽ là bởi vì đang bị bệnh nên phòng tuyến tâm lý của Tô Lan Huyên cũng buông lỏng, tăng thêm vài phần quyến rũ của phụ nữ. Tay cô đặt lên ngực Lục Đồng Quân, vô tình mà cố ý sờ mó một chút, nhắm mắt lại nói: “Cảm giác ở tay thật tốt”.

Tay của Tô Lan Huyên đã trở nên không an phận, rõ ràng là người cô đang mềm nhũn vô lực vì bị sốt, sau khi uống thuốc đầu óc cũng choáng váng mơ hồ, nhưng cô vẫn muốn trêu chọc Lục Đồng Quân.

Bàn tay không an phận bị Lục Đồng Quân bất ngờ tóm lấy, anh lật người đè lên người Tô Lan Huyên, giọng nói quyến rũ đầy mê hoặc: “Nếu đã không ngủ được, vậy thì chúng ta cùng “vận động” đi”.

Lục Đồng Quân đã rất kiềm chế rồi, nhưng tiểu yêu tinh này lại không an phận như vậy, đáng bị phạt. Tô Lan Huyên nhướng mí mắt lên, đôi môi đã bị ai đó hôn, triền miên không dứt. Người ta đều nói uống rượu vào lá gan cũng to hơn, bị sốt mà cũng có thể to gan như vậy.

Một Tô Lan Huyên bình thường luôn lạnh lùng như thế mà lúc này lại trở nên yêu kiều quyến rũ động lòng người, có vài phần e thẹn của một cô gái nhỏ.

Có người đàn ông nào có thể chịu được?

Không biết đã qua bao lâu, lần này Tô Lan Huyên thật sự mệt mỏi đến ngủ thiếp đi. Lục Đồng Quân "ăn no nê” xong liền hôn lên má Tô Lan Huyên, sau đó đi lấy nước tự tay tắm rửa cho cô.

Sau khi vận động ra mồ hôi thì phải rửa sạch kịp thời, nếu không sẽ bị cảm nặng hơn.

Thay quần áo khô cho Tô Lan Huyên xong, Lục Đồng Quân gọi một cuộc điện thoại, nói: “Thay hết người của bộ phận thư ký cho tôi”

Sau khi ra lệnh cho cấp dưới, anh lại quay lại chăn nằm, ôm Tô Lan Huyên nghỉ ngơi.

Trần Hương Thủy nghĩ đã lâu rồi không đi thăm con trai nên cũng tới.

Bên trong biệt thự Nam Sơn rất yên tĩnh, Xa Thành Luân đang ở trong vườn chăm sóc dược liệu, Hạ Vân bên cạnh làm mấy việc lặt vặt.

Trần Hương Thủy hỏi: “Hạ Vân, con trai tôi đâu?”

“Cậu cả đang ngủ ạ” Hạ Vân vừa muốn bổ sung thêm một câu là đang ngủ với Tô Lan Huyên trong phòng thì Trần Hương Thủy đã hùng hùng hổ hổ đi vào.

“Ban ngày ban mặt ngủ cái gì?: “Bà chủ, cậu chủ đang..” Hạ Vân muốn đuổi theo nhắc nhở. “Đem những dược liệu này đi sấy khô đi” Xa Thành Luân ném một gói dược liệu cho Hạ Vân. “Anh Xa, vậy cậu chủ thì sao?”

“Bây giờ cậu mà qua đó sẽ thành bia đỡ đạn đấy” Xa Thành Luân nghiêm túc nói, trông thì có vẻ như đang nghĩ cho Hạ Vân nhưng thực tế là anh ta đang muốn xem kịch hay của Lục Đồng Quân, tìm kiếm chút niềm vui, nếu không biệt thự Nam Sơn này quá quạnh quẽ, vắng vẻ.

Nghe anh ta nói vậy, quả nhiên Hạ Vân không dám đi nữa, vô cùng cảm kích nói: “Cảm ơn anh Xa đã nhắc nhở”

Xa Thành Luân hỏi: “Đã có manh mối gì về người mà tôi bảo cậu tìm chưa?”

“Có một chút rồi, Hạ Lăng xuất thân từ trại trẻ mồ côi Thiên Thần Nhỏ, em trai cậu bé chắc chắn cũng ở trại trẻ mồ côi đó, nhưng hiện giờ trại trẻ mồ côi đã bị phá bỏ rồi. Hơn nữa em trai của Hạ Lăng cũng đã chạy ra ngoài nên không dễ tìm đâu”

Hạ Lăng rất khổ não, bảo anh ta đi tìm người mà một cái tên hay tấm ảnh cũng không có, việc này chẳng khác nào người mù đi bộ?

Trên tầng.

Trần Hương Thủy hùng hùng hổ hổ đẩy cửa phòng bước vào, nói: “Con trai, ban ngày trời sáng trưng con ngủ...”

Bà ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy trên giường thế mà lại có một người nữa.

Trần Hương Thủy kinh ngạc, trên giường con trai bà ta có một người phụ nữ.

Tô Lan Huyên đang nằm quay lưng lại với Trần Hương Thủy nên bà ta cũng không nhìn ra được đó là Tô Lan Huyên.

Lục Đồng Quân liếc mắt sang nhìn một cái, Trần Hương Thủy liền ném lại một câu: “Con trai, con ngủ tiếp đi.” Sau đó lưu loát đóng cửa lại.

Trần Hương Thủy đứng ở cửa định thần lại, sau đó bật cười. Xem ra bà ta sắp có cháu bế rồi.

Trần Hương Thủy rất vui sướng, lập tức gọi một cuộc điện thoại, hạ giọng xuống cũng không kìm nén. được niềm vui trong giọng nói của bà ta: "Ông xã, con trai chúng ta có triển vọng rồi, chúng ta sắp được bế cháu rồi.”

Trần Hương Thủy cũng không ở lại quấy rầy hai người họ, hùng hổ đến cùng hùng hổ đi.

Lúc rời đi, bà ta còn dặn dò Hạ Vân: “Hãy chăm sóc tốt cho con trai tôi, làm cho nó mấy món hầm để bồi bổ thân thể”

“Vâng thưa bà chủ.”

Tô Lan Huyên ngủ một mạch đến tối, có lẽ là do tác dụng của thuốc nên cô cũng thấy khá hơn rất nhiều, người không thấy nóng cũng không khó chịu nữa.

Tô Lan Huyên mở mắt ra, khuôn mặt của Lục Đồng Quân đang gần ngay trong gang tấc. Cô ngẩn người một lúc, sau đó những ký ức của mấy tiếng trước lập tức ùa về trong tâm trí cô.

“Má ơi, mình đã làm cái gì vậy?” Tô Lan Huyên xấu hổ chui vào trong chăn.

Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp như đạt được ý đồ xấu của Lục Đồng Quân: “Lần này là em chủ động, em phải chịu trách nhiệm”

Đương nhiên là Tô Lan Huyên biết là cô chủ động.

Tất cả là tại sắc đẹp hại người mà.

Tô Lan Huyên đành phải ló đầu ra, trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Không tính, là anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn”.

Lục Đồng Quân thản nhiên nghịch tóc của Tô Lan Huyên, nói: "Ý của Lan Huyên là muốn làm thêm một lần nữa hả?”