Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 1: Gọi chú xưng em



Vươn vai một cái, nhẹ nhàng động mở đôi mi tâm vừa cong vừa dài, Cao Mẫn chào đón ngày mới trong lành lúc đồng hồ vừa điểm đúng 7 giờ.

Cảm giác thư thái khoang khoái trong lồng ngực, nhưng cơn buồn ngủ vẫn chưa chịu buông tha. Cô ngồi trên giường, lưng khom, hai mắt vẫn nhắm, tới khi bà vú mở cửa bước vào, cô mới bàng hoàng giật mình mà ngóc đầu dậy.

"Mẫn Mẫn! Thiếu gia đã đợi con hơn mười phút rồi, sao giờ này vẫn gật gù trên giường?"

"Vú bảo anh ấy ăn sáng trước đi, lát nữa con xuống ăn sau." Cao Mẫn vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa đáp.

"Lát nữa là khi nào? Hôm nay, lại định nghỉ học nữa hay sao?"

Cao Mẫn vừa dứt tiếng, thì âm giọng trầm ổn của Tề Hàn cũng vang tới từ phía cửa phòng. Thấy anh, cô nàng liền trưng ra khuôn mặt mè nheo.

"Hôm nay được nghỉ tiết đầu, em còn định bảy giờ rưỡi mới dậy, vệ sinh cá nhân song đến trường là vừa luôn."

Bà vú cúi đầu khi thấy người đàn ông tiến vào, sau đó khép nép lui bước ra ngoài. Tề Hàn đợi tới khi đã yên vị lên giường, dùng đôi mắt ôn nhu nhìn cô gái trước mặt, rồi mới nhẹ nhàng hỏi lại đúng một câu:

 "Vậy thời gian nào dành cho bữa sáng?"

Cảnh tượng này, đích thị là sắp sửa có một màn trình bày lý thuyết về lối sống lành mạnh từ người đàn ông. Cao Mẫn thì đã quá quen thuộc với điều đó, bởi vì cô cũng sống với anh ta chín năm rồi còn gì.

Tề Hàn vừa là anh, cũng vừa là chú. Nói chính xác là người đã cưu mang, dạy dỗ cô từ hồi tám tuổi tới giờ, tình cảm vốn đã bền chặt từ lâu. Vậy nên mới có cái cảnh cô phụng phịu làm nũng như giờ.

"Thì lâu lâu bỏ bữa sáng một hôm cũng có sao đâu. Hoặc nếu ai đó lo cho em bé, thì tự ắt sẽ có người đưa đồ ăn tới tận lớp học." Cao Mẫn cười nịnh.

Bề ngoài Tề Hàn trông cứ lạnh lùng, nhưng mỗi khi ở bên cô gái này, anh đều không tự chủ được những đường cong nuông chiều, hoàn hảo trên môi.

Anh lớn hơn cô tận một con giáp, chắc vì vậy nên mới không nỡ lòng làm cô bé này ủy khuất hay thất vọng, dù chỉ là một chút.

Thể hiện sự chiều chuộng bằng hành động xoa đầu trìu mến, anh nói: "Mau vệ sinh cá nhân, rồi xuống ăn sáng. Tôi chờ!"

"Chú ăn trước cũng được mà." Cao Mẫn vẫn phụng phịu.

Tề Hàn lúc này đã thoáng cau mày khi nghe thấy từ "chú" vừa từ miệng cô thốt ra. Gương mặt điển trai nhanh chóng trở nên lạnh lùng, thiếu hài lòng.

"Vừa gọi ai đấy?" Anh trầm giọng.

Đã là hàn khí của lão đại Tề Hàn, thì mười người phải rén hết chín. Và người duy nhất dám coi trời bằng vung đó, không ai khác ngoài cô nàng Cao Mẫn.

Chỉ thấy cô cười thật tinh nghịch, rồi lè lưỡi trêu đùa đối phương một cái, sau đó nhanh nhẹn phi xuống khỏi giường.

"Tề Hàn là chú già của Mẫn Mẫn! À ha..."

Ngân nga bên tai câu hát nghịch ngợm của người thiếu nữ còn quá đỗi ngây thơ. Bóng dáng nhỏ nhắn, đáng yêu, trắng noãn nà như cục bông ấy giờ đã khuất khỏi sau cánh cửa phòng tắm, người đàn ông tai nghe mắt thấy, rồi cũng chỉ cười trừ cho qua.

Nhưng ẩn sâu trong nụ cười này, là một tâm tư ma quái khó lường.

"Chờ em đủ tuổi, để xem tôi trị em thế nào."

[...]

Loay hoay cả 30 phút, Cao Mẫn mới chịu lên xe đến trường. Người cầm lái chiếc ô tô cao cấp luôn là Đào Cẩn, cánh tay phải đắc lực của Tề Hàn, còn ngồi bên cạnh cô, vẫn chính là anh.

Việc này xảy ra đều đặn cũng suốt 9 năm rồi, mỗi ngày người đàn ông này đều dành riêng thời gian để cùng cô từ nhà tới trường, rồi từ trường về nhà.

Cũng chẳng biết là anh có ấp ủ âm mưu gì không?

"Chiều nay tôi có việc bận, có thể sẽ không đến đón em được, nên chịu khó ngoan ngoãn về nhà cùng Đào Cẩn, được không?"

"Không!" Cao Mẫn đáp trả ngay khi Tề Hàn vừa đặt ra câu hỏi.

Cô luôn dứt khoát với nhu cầu của mình như vậy, một phần cũng là do người đàn ông bên cạnh vẫn luôn chiều chuộng cô bất chấp.

"Phải là chú ngồi trên xe, thì em mới về." Cô lại chu môi đưa ra yêu cầu.

Lúc này, Tề Hàn vẫn đang thong thả shopping online trên điện thoại, chủ yếu xem các mẫu thời trang dành cho nữ và sau khi chốt được một chiếc váy cúp ngực siêu dễ thương, thì anh mới tắt máy, rồi nhìn qua cô gái, nghiêm túc hỏi:

"Thật lòng muốn tôi đến đón?"

"Vâng!" Cao Mẫn long lanh mắt, nhanh nhẹn xác nhận.

"Vậy từ giờ đừng để tôi nghe thấy em thốt ra từ đó nữa." Tề Hàn vẫn nghiêm túc nhìn cô.

Cả hai đều nhìn nhau, nhưng kẻ chậm tiêu nhất luôn là Cao Mẫn.

Cô ngây ngô hỏi: "Từ nào cơ?"

"Chú." Người đàn ông thẳng thắn trả lời.

Sau đó, chỉ thấy Cao Mẫn lập tức mím môi nén cười, trong đôi mắt còn tựa chút trào phúng, trêu đùa.

"Hóa ra là do không chấp nhận bản thân đã già. Nhưng mà ngại quá, văn học có dạy, chúng ta nên tôn trọng vai vế. Chú lớn hơn em 12 tuổi, gọi bằng anh thì có vẻ không đúng lắm đâu."

"Vậy gọi chú xưng bằng em, chắc đúng." Tề Hàn khinh bỉ đáp.

Cao Mẫn sượng trân ngay lập tức, cứ thế cả hai không ai nhìn ai cho tới khi xe đỗ tới cổng trường, cô mới hỏi lại lần nữa.

"Thế tóm lại, chiều nay có đón Mẫn Mẫn không?"