Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 3: Đánh hội đồng



Chạy vội đến trường học, mà lòng dạ Tề Hàn nóng như lửa đốt. Nghe nói Cao Mẫn cùng một nhóm nữ sinh lớp khác xảy ra xô xát, đôi bên đều bị thương, chỉ bấy nhiêu đó đã đủ để anh lộn hết ruột gan lên rồi.

Tại sao? Tại vì cô gái bé bổng của anh, đến một vết muỗi đốt anh còn xót, chứ nói chi đến chuyện bị người ta đánh. Nếu không vì buộc phải che giấu, anh đố ai dám đụng tới cái tên Cao Mẫn.

Trước khi tìm tới hiệu trưởng, nơi Tề Hàn ghé đến chính là phòng y tế. Ở đây, có tất thảy năm cô gái, người nào cũng trầy xước đủ chỗ, trong đó có cả Cao Mẫn. Chỉ có điều trông vẫn nhẹ hơn hẳn, thế mà vừa nhìn thấy anh bước vào, cô liền òa khóc nức nỡ.

"Anh ơi, họ đánh em..." Cao Mẫn mếu máo, hai mắt long lanh, chân vội chạy tới và còn ôm chầm lấy người đàn ông, khiến mọi người có mặt một phen trầm trồ.

Anh ta là ai? Vóc dáng, khí chất, gương mặt đó, tất cả đều gom đủ tố chất của một nam nhân vừa có nhan sắc lẫn tiền tài vật chất, làm số nữ sinh kia chỉ còn biết há hốc.

Mà Tề Hàn lúc này lại bị câu nói và hành động của cô gái làm cho đứng hình, ngây ngốc hết mấy giây.

Cao Mẫn, cô lại diễn trò nữa rồi.

Nhận ra vấn đề, anh lập tức nhẹ nhàng đẩy cô gái trong lòng ra, rồi cẩn thận xem xét kỹ càng từ tay cho tới mặt. Kết quả chỉ thấy vết trầy nhỏ đã được dán băng cá nhân trên cổ cô, còn nhìn lại bốn người nữ kia, ít nhất cũng là người bị trầy một vệt dài gần 5cm trên cánh tay.

Vậy là cô bị bắt nạt dữ chưa?

Tuy có thể phân biệt nặng nhẹ, nhưng người của anh thì vẫn phải bênh vực.

"Ai đánh em?" Tề Hàn hơi cúi đầu, vẫn là thái độ nuông chiều và ánh mắt ôn nhu như thường lệ.

"Mộ Ái, cô ta là kẻ cầm đầu ba người kia đánh hội đồng em. Nếu không phải cô chủ nhiệm kịp lên lớp, chắc bây giờ Mẫn Mẫn đã thành mồi cho cá mập rồi." Cao Mẫn vẫn tiếp tục nhập tâm sâu vào nhân vật bị nếm lấy ủy khuất.

Còn nhóm nữ sinh kia, sau khi chứng kiến cặp mắt băng giá đằng đằng sát khí của người đàn ông cũng đã đủ rén tới mức cúi gầm mặt.

Tề Hàn xoa đầu cô, rồi nói:

"Được rồi! Bảo hiệu trưởng đình chỉ học tập họ sáu tháng, hạ hai bậc hạnh kiểm, chịu không?"

Cao Mẫn cắn môi, nét mặt áy nát nhưng chiếc đầu nhỏ thì vẫn láu lỉnh gật gật lia lịa, miệng cười chúm chím.

Sau đó, Tề Hàn ngang nhiên bế cô bé của mình ra về. Còn việc giải quyết với hiệu trưởng, từ sớm đã có Đào Cẩn lo liệu.

Ra tới xe, Lý Giai Ngân và Đào Cẩn đã chờ sẵn. Cô bạn thân của Cao Mẫn còn mang ba lô ra cho cô, rồi giao lại tận tay cho chủ.

"Về nghỉ ngơi cho tốt nha." Lý Giai Ngân dịu dàng căn dặn.

"Mình biết rồi!" Cao Mẫn vẫn còn diễn siêu đỉnh, cho tới khi bước vào trong xe mới chịu xả vai.

Lý Giai Ngân cứ hễ khi chạm mặt Tề Hàn là lại rén, nên xong việc liền quay lưng chuồn lẹ.

Lúc này, Tề Hàn cũng định vào xe thì nhận được tin nhắn từ thuộc hạ gửi tới. Anh nán lại để mở ra xem, nội dung là video Cao Mẫn được bạn nam kia tặng sô-cô-la vào sáng nay, phía dưới kèm theo lời nhắn:

[Lý do dẫn đến ẩu đả, là vì ghen tuông chuyện tình cảm. Em thấy Cao tiểu thư vẫn dư sức bảo vệ mình, nên đã không ra mặt, mong lão đại đừng trách.]

Xem xong nội dung tin nhắn, Tề Hàn chợt cảm thấy da mặt nóng lên hừng hừng, hỏa khí cũng bốc ra từ thân thể. Cảm xúc này cực kỳ khó chịu, nhất là khi thấy Cao Mẫn nhận lấy thanh sô-cô-la từ tay chàng trai và thưởng thức ngay tại chỗ, mắt anh như bắn ra tia lửa điện.

Vừa vui đó, giờ quay vào trong xe liền hầm hầm sát khí. Đến một ánh mắt cũng chẳng buồn dành cho Cao Mẫn, khiến cô nàng cũng bị lay động bởi tầng không khí u ám.

"Ma vương lại hít nhầm gió độc rồi, mặt đen như đít nồi í, trông chán chết đi được." Cô chán nản càm ràm.

"Sô-cô-la ngon không?" Tề Hàn chuyển chủ đề còn nhanh hơn quay xe.

Cao Mẫn lắng nghe, rồi chỉ biết há hốc mấy mươi giây, trải qua bối rối xong, mới ngập ngừng cất tiếng:

"Cũng không ngon cho lắm. Tại đang bực, nên ăn tạm cho thư giãn à, sau đó em đã đem cho Ngân Ngân rồi."

"Ăn thư giãn, bị đánh hội đồng chắc cũng thư giãn." Tề Hàn khinh bỉ đáp trả.

"Chứ sao nữa, lâu rồi không có ai cho em vận động gân cốt, coi như hôm nay có cơ hội tập luyện vậy. Thật sự sảng khoái vô cùng." Cao Mẫn cao giọng, vẻ mặt vênh vang, đắc ý.

Tề Hàn thì tức tới lộn ruột mà chẳng biết phải làm gì. Thật ra là đối với cô thôi, chứ người khác, nói không chừng đã bị anh bẻ gãy cổ từ lâu rồi.

"Cho em học võ để phòng thân, chứ không phải để đánh nhau." Anh hạ giọng nhắc nhở.

"Thì em phòng thân, chứ có tự ý đi sinh chuyện đâu." Cao Mẫn vẫn chu môi cãi cố.

Nghe vậy, người đàn ông lập tức quay qua, cái biểu cảm vừa tức vừa ức mà không biết phải làm sao đều in hết lên trên mặt, chỉ có cô vẫn chưa nhận ra điều đó và cũng chưa ngửi được mùi dấm đâu đây.

Cao Mẫn chỉ thấy anh ấy đang nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng bắt đầu mấp máy. Kết quả, Tề Hàn chẳng làm gì cô cả, vì lý trí vừa nhắc nhở, người thiếu nữ toa gan lớn mật này vẫn chưa 18.