Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 9: Không gọi chú nữa



Cao Mẫn bỏ lên phòng, ngoài mặt vui tươi, nhưng sâu thẳm trong lòng đang cuộn trào ấm ức. Ức ở chỗ bị xem như trẻ con và cả cái cách giới thiệu cô với mọi người của người đàn ông ấy.

Nhưng giới thiệu em gái thì sao chứ? Cô bực cái gì, trong khi sự thật vốn là như vậy. Trừ khi sâu trong thâm tâm cô không muốn làm em gái của anh ta.

"Ah... Mày nghĩ điên nghĩ khùng cái gì vậy Mẫn Mẫn? Người ta là chị dâu tương lai của mày đấy, còn mày chỉ là em gái thôi, hừm."

Tự gào thét với chính mình xong, tâm trạng của cô vẫn chẳng khá hơn là bao. Vẫn hậm hực lê tấm thân ủ rũ đi vào phòng tắm.

Khi tiếng nước róc rách chảy, tiếng hát trong trẻo của người thiếu nữ lại vang lên. Đến khi nước thôi nhỏ giọt, giọng hát không còn, thì người cũng quay trở ra.

Lúc này, sự xuất hiện của Tề Hàn khiến Cao Mẫn giật bắn cả người. Anh ngồi trên sofa như một vị thần, trong khi cô chỉ có mỗi chiếc áo choàng tắm che thân, đầu còn quấn khăn vì tóc ướt và cả hai thì đều nhìn chằm chằm vào nhau không chớp mắt.

Bấy giờ, Cao Mẫn chỉ cảm thấy da mặt mình đang nóng lên, cơ thể bối rối tới mức cứng nhắc, đợi tới khi kịp định thần trở lại thì người đàn ông ấy đã tiến đến gần, khoảng cách chỉ còn chừng một bước chân sẽ chạm.

Không gian im lặng bị phá vỡ, khi Tề Hàn chủ động lấy chiếc khăn trên đầu cô xuống và lại dùng mảnh khăn đó giúp cô lau tóc, song mới lên tiếng.

"Ăn tối chưa?"

"Ăn với Ngân Ngân rồi. Mà thôi, chú để em tự làm." Cao Mẫn quay lại định lấy lại tấm khăn, nhưng đã bị Tề Hàn từ chối.

"Có phải lần đầu tôi làm việc này cho em đâu mà ngại. Nhưng sau này đừng gội đầu vào giờ này nữa, đêm khuya không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là những ngày "dâu" rụng, dễ gây đau bụng, lạnh chân."

Anh cứ như một bác sĩ tâm lý vậy, những thứ liên quan tới sức khỏe, cả những điều nhỏ nhặt nhất như ngày cô tới tháng, anh đều cẩn thận nhắc nhở từng chút. Nhưng không hiểu sao lần này khi nghe xong mấy lời đó, cô lại thấy ngại ngùng đến khó tả.

"Chú vẫn nhớ ngày em rụng "dâu" hở?" Cao Mẫn khẽ hỏi.

"Chỉ cần là vấn đề liên quan tới em, bất kể lớn nhỏ, tất cả đều nằm trong đầu tôi." Tề Hàn ôn tồn trả lời.

Hiện tại, anh lại đang đi lấy máy sấy tóc và bắt đầu công việc không xa lạ gì. Chỉ mỗi cô gái đang bị từng tầng cảm xúc phức tạp quấn quanh.

Tiếng máy sấy tóc hoạt động thay cho tiếng nói đôi nam nữ. Được một lúc, Cao Mẫn cũng chịu mở lời:

"Cô gái đó, là vợ tương lai của chú hay sao?"

"Ừm! Vừa rồi em cũng gọi người ta là chị dâu tương lai rồi còn gì." Tề Hàn dửng dưng đáp trả.

Không ngờ ngay sau đó, Cao Mẫn bất thình lình phản ứng mạnh mẽ. Cô quay phắt lại và nhìn người đàn ông trước mặt bằng cặp mắt hình viên đạn.

"Nói vậy là anh cũng chấp nhận chị ta rồi hả?"

"Thì em cũng thấy cô ấy được phép ở lại đây rồi còn gì." Anh ta vẫn cố tình tỏ ra thản nhiên hết sức có thể.

"Em còn chưa lấy chồng, ai cho phép chú cưới vợ?" Cao Mẫn bắt đầu giở thói ngang ngược, chu môi lên mà cãi.

"Ơ, cái cô bé này đáo để nhỉ? Mở miệng ra là bảo tôi già, phải luôn miệng kêu bằng chú, còn cô thì trẻ khỏe xinh xắn, chờ cô lấy chồng rồi tôi mới được cưới vợ, chắc khi đó đầu hai thứ tóc."

"Ờ thì...thì...thì chờ thêm ít năm nữa cũng được mà. Chứ giờ chú cưới vợ, rồi ai chăm sóc tôi?"

"Bộ còn trẻ con hay sao mà cần người chăm sóc?" Tề Hàn dùng lý luận cứng rắn đáp trả.

Lần này thực sự khiến cô gái chạm đến giới hạn cuối cùng. Lệ long lanh lặng lẽ đong đầy hốc mắt, chỉ thấy chóp mũi cay xè và chớp mắt một cái cũng khiến giọt lệ tủi thân lập tức tuôn rơi.

"Anh là loại đàn ông có trăng quên đèn, có mới nới cũ. Anh hết thương em rồi...hic." Thanh giọng đó chứa đầy buồn tủi, nhưng Tề Hàn chỉ nghe thấy cô đang làm nũng.

Vở kịch mèo khóc mè nheo này đâu còn xa lạ gì với anh nữa.

"Biết sao giờ, tại cứ bị người ta gọi bằng chú miết, mà chắc là già thật rồi, nên phải nhanh chóng cưới vợ sinh con kẻo muộn."

"Thì em không gọi anh bằng chú nữa là được chứ gì? Người ta đùa thôi, mà cũng tưởng thật." Cao Mẫn bĩu môi, vừa nói vừa gạt nước mắt.

Cô khóc, còn anh thì cười. Nụ cười mang tên đắc ý pha lẫn hài lòng. Lúc này thì cũng không nỡ nhìn cô trong dáng vẻ kia nữa, nên bàn tay nam tính ấm áp ấy đã đưa đến gò má thiếu nữa, giúp cô lau khô nước mắt.

"Yêu tôi hay sao, mà không cho cưới vợ?"