Lão Nam Nhân - Trì Tổng Tra

Chương 13



Anh bị âm thanh của TV đánh thức, lúc tỉnh lại đã là 2h sáng. Thời tiết vô cùng lạnh, chân anh để ở ngoài thảm nên lạnh ngắt. Lại một lần nữa không chú ý đến giấc ngủ của bản thân.

Cổ lão nam nhân cứng đờ, anh ho khan vài tiếng, huyệt thái dương phát đau, có lẽ là bị cảm rồi.

Anh tắt TV, trở về phòng, liếc nhìn điện thoại.

Không có tin tức, không có cuộc gọi nhỡ, cái gì cũng không có.

Lão nam nhân nằm ở trên giường, lấy chăn quấn chặt người. Anh vừa nằm mơ thấy em trai.

Trong mơ anh cũng ngồi trên sofa,  em trai chắc chỉ tầm 13 14 tuổi.

Cậu mặc áo 3 lỗ của anh, cười hì hì nói thích mùi này.

Lão nam nhân cười cười, nói rằng đây chỉ là một chiếc áo 3 lỗ rách, lần sau mua cho cậu cái mới.

Em trai lắc đầu ồn ào bảo chỉ thích cái này.

Cậu cầm hộp kem, cầm thìa múc một miếng cho vào miệng lão nam nhân. Sau đó, cậu nghiêng đầu nói:"Anh khóc cái gì vậy?"

Lão nam nhân ở trong mơ sờ mặt mình, đột nhiên nói:"Có lẽ bởi vì tôi biết tôi đang ở trong mơ."

Tiếp đó...Anh liền tỉnh.

Trong nhà không có đồ đạc của em trai, anh đã thu dọn tất cả đồ em trai bỏ vào túi, cất trong căn phòng em trai chưa từng ngủ qua.

Anh đến trường của em trai giúp cậu làm thủ tục nghỉ học.

2 năm qua anh chưa từng ngủ ngon giấc, cũng đã đi tìm bác sĩ tâm lí, bác sĩ kê thuốc cho anh. Nhưng uống thuốc kia xong lại khiến cả người vô tri vô giác, cực kì khó chịu. Về sau, lão nam nhân cũng không uống thuốc đó nữa.

Anh sụt mất gần 10kg, khi em trai còn sống, anh còn có chút da thịt. Ví dụ như lúc nói chuyện bậy bạ trên giường, em trai nói thích mông anh, muốn nuôi anh mập lên.

Lão nam nhân vùi mặt vào gối, anh nghĩ, nếu như lại gặp được trong mơ thì tốt biết bao.

Em trai đã chết. Chết vào 2 năm trước.

Khi cùng anh nói chuyện điện thoại bị xe đâm. Cửa kính trước xe vỡ nát, em trai bị hất lên rồi nặng nề rơi xuống.

Tất cả đều là máu, đấy là những hình ảnh anh thấy được qua camera.

Địch Thiến đứng phía sau khóc đến hôn mê bất tỉnh. Lúc lão nam nhân đến nhận xác, lật qua lật lại cái xác đã không nhận dạng được mặt, hy vọng có thể tìm ra điểm nào khác cậu.

Nhưng không hề có, mỗi một nốt ruồi trên thi thể, anh đều nhận ra. Thậm chí lần đầu tiên em trai học nấu ăn, ngón trỏ có để lại sẹo.

Lúc anh tỉnh lại đã 8h. Anh mặc âu phục, quần áo đã không còn vừa người, có hơi rộng. Anh vuốt vuốt từng nếp nhăn sau đó nhìn vào gương cười. Anh đi cắt tóc và mua một bó hoa.

Thời tiết không tốt lắm, có mưa. Lão nam nhân không mang ô, lúc xuống taxi anh lấy tay che đầu cũng phí công. Khi đứng trước mộ, cả người đã ướt đẫm.

Lão nam nhân lại ho khan mấy cái, lần này bệnh lại nặng hơn, anh cố gắng mở to mắt khi bị nước mưa tạt vào mặt, trong đầu nghĩ:"Lần này chắc bệnh cảm sẽ nặng hơn."

Anh nên chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu không thì...

Anh cẩn thận đặt hoa trong tay ở trước mộ. Lấy hộp kem ở trong túi chìa trước mộ, cười dịu dàng:"Nếu không thì ai mang đồ ăn đến cho cậu chứ, tối hôm qua tôi mới mơ thấy cậu, đúng là hiếm khi...Cậu từ trước đến nay không chịu xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tha thứ cho tôi được không, tôi muốn...Anh cố gắng nuốt xuống lời nghẹn ngào:"Tôi muốn mơ thấy cậu nhiều lần hơn nữa."