Lão Tổ Xuất Quan

Chương 127



Làm lão đại mà để thuộc hạ tự tìm lấy cái chết một cách vô vị như vậy, thì không phải là hiếm. Chỉ là những tên làm bia đỡ đạn này đã không có lòng dạ chiến đấu từ lâu rồi, trung bình những tên này chỉ có trình độ cảnh giới Kim Đan, thì làm sao mà cùng với các trưởng lão cảnh giới Động Thiên đối phó được với đối thủ chứ?

Mưu đồ của giáo chủ khiến Từ Phương nghĩ mãi mà không có cách giải.

Nhưng rất nhanh, đáp án đã bị tuyên bố. Âm ầm!

Giáo chủ Đồ Tâm đột nhiên chắp tay trước ngực, một luồng ánh sáng chói lóa từ từ được ngưng tụ ra từ lòng bàn tay của ông ta, bóng người xuất hiện pháp khí hoa sen màu vàng.

Pháp bảo này vừa xuất hiện, thì tất cả hạt băng xung quanh đều vỡ nát, khí tức lạnh thấu tận xương tủy nhanh chóng tràn vào bên trong cơ thể giáo chủ.

Cùng lúc đó, cỗ quan tài sau lưng bắt đầu tuôn ra luồng huyết khí bọt nước, lực huyết mạch thuộc tính băng còn sót lại trong cơ thể thê tử Triệu Bằng, dần dần bị hấp thụ vào bên trong đóa hoa sen vàng kia.

"Tên khốn kia, ngươi muốn làm cái gì!"

Triệu Bằng thấy thế bỗng có chút bất bình, dưới sự nóng giận vội bước tới, thanh kiếm ở hai tay đã chém bay đi mười mấy tên giáo đồ xung quanh, máu bản tung tóe đầy người.

Đồng tử Từ Phương nheo lại vội vàng chỉ điểm: "Cẩn thận! Đừng để vết máu tới gần ông ta!"

Vậy mà lúc này Triệu Bằng không nghe lọt tai được lời chỉ điểm của người khác, mà chỉ biết cầm binh khí trên tay điên cuồng giết một loạt, chỗ nào nghe vào người khác chỉ điểm, vì cứu thê tử của mình mà điên cuồng nổi giận xả tức.

"Ha ha ha, chào mừng đến với, Địa Ngục Môn!"

Giáo chủ Đồ Tâm bỗng mở ra hai mắt, mắt trái màu băng lam, còn mắt phải đỏ như máu, hai lực âm dương hỗ trợ nhau, tóm gọn khóa chặt lấy người Triệu Bằng, màn sương máu trên người hắn ngược lại đã biến thành xiềng xích chí mạng giam cầm hắn ta.

Mà điều này, chính là nguyên nhân cơ bản mà Từ Phương đã lệnh cho hẳn dừng ngay hành động lại, cũng là cái giá phải trả cho cái chết của những giáo đò xung quanh này!

"Không!"

Triệu Bằng lập tức sợ hãi hoảng hốt, hẳn phát hiện lực phong ấn cực mạnh này nhanh chóng truyền đến xương cốt tứ chỉ, giống như mạng lưới khổng lồ, đi theo mạch máu kinh mạch, phong ấn lại toàn bộ sức mạnh của hẳn.

"Lực huyết mạch của thê tử ngươi, sẽ trở thành xiềng xích giam cầm sinh mệnh lực của ngươi, sinh mệnh lực của nàng ta bị ta cướp mất hoàn toàn trước đó, sẽ khiến ngươi chìm vào giấc ngủ say!"

Giọng nói phán quyết của giáo chủ lần nữa buông xuống, lạnh lẽo vang vọng trên toàn bộ không trung cả cái nội đường, dưới giọng nói ma lực này, Triệu Bằng cũng dần dân nhắm mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say.

Hoa sen vàng lơ lửng ở đỉnh đầu Triệu Băng, giống như vũ khí trấn hồn, từ đó, hai phu thê họ đều trở thành con rối đắc lực của giáo chủ Đồ Tâm.

"Lão đại, ngươi nói xem, tên nhãi ranh này rốt cuộc đang làm trò hề gì vậy ạ?"

Hoàng Thiên tỏ vẻ không hiểu nước cờ này của giáo chủ, hao phí lực khí nhiều đến như vậy rốt cuộc muốn làm gì vậy chứ, bên ngoài bọn họ để lộ ra sự khó hiểu.

Từ Phương nghiêm túc nói: "Nếu ta đoán không sai thì, huyết mạch của Triệu Băng, chính là chất xúc tác chí âm thể tốt nhất của thê tử hắn, mà tên ma đầu kia muốn có được chí âm thể huyết mạch, nhưng lại không muốn hao mòn năng lực của bản thân, nên chỉ có thể hi sinh Triệu Bằng làm cái giá phải trả, dùng máu của hẳn làm chất dẫn, mới có thể đem căn nguyên của chí âm thể đưa vào trong người."