Lấp Lánh

Chương 2: Là vì em



Khi đó, bố Lâm mẹ Lâm đang ngồi ở nhà cảm thấy vô cùng khó hiểu, mẹ Lâm không chịu nổi được nữa liền nói: "Ông nói xem, có phải Tinh Tinh của chúng ta chưa dứt được tình cảm với Triển Vũ hay không? Bây giờ đột nhiên lại dẫn một cậu bạn trai về, tôi cảm thấy không ổn tí nào cả."

Bố Lâm uống một ngụm trà, sau đó bỏ tờ báo trong tay xuống, "Con gái của chúng ta nói cái gì thì là cái đó đi, bà đi làm cơm trước đi, lát nữa gặp chẳng phải là sẽ biết hay sao." Mẹ Lâm thở dài rồi đi vào phòng bếp.

Nửa tiếng sau, Lâm Bắc Tinh dẫn Trương Vạn Sâm về đến nhà.

"Bố mẹ, con về rồi đây." Lâm Bắc Tinh mở cửa thuận tiện dẫn Trương Vạn Sâm vào nhà.

"Cháu chào cô chú! Đây là chút quà cháu mang đến cho cô chú, hi vọng sẽ không làm phiền đến mọi người." Trương Vạn Sâm lễ phép để đồ mới mua xuống bên cạnh.

"Đâu có, không phiền, không phiền." Mẹ Lâm lau lau chiếc ghế, "Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đây."

Lâm Bắc Tinh cười tít mắt với Trương Vạn Sâm rồi kéo anh ngồi xuống ghế. Lâm Đại Hải mở cửa phòng bước ra, nhìn thấy Trương Vạn Sâm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cảm giác như đã gặp anh ở đâu đó rồi. Anh ta không nói gì liền kéo ghế ngồi.

Mẹ Lâm bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, ngồi xuống ghế, Lâm Đại Hải liền nói: "Lâm Bắc Tinh, đây là ai vậy? Em không định giới thiệu một chút hay sao?"

Lâm Bắc Tinh vừa định nói thì Trương Vạn Sâm liền chặn ngang họng cô, nói: "Chào anh, em là Trương Vạn Sâm, là bạn học cấp ba với Tinh Tinh."

"Trương Vạn Sâm? Cái tên này nghe thật quen." Mẹ Lâm lẩm bẩm một mình, "Có phải là người học lớp số một ngã từ ngọn hải đăng xuống không?"

Ngọn hải đăng, Trương Vạn Sâm, những từ này khiến cho Lâm Đại Hải nhớ đến chuyện năm đó có một cậu học sinh ngã từ ngọn hải đăng xuống, Lâm Đại Hải không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

"Chuyện đã qua rồi thì để cho nó trôi qua đi." Mẹ Lâm khiêm tốn gắp một miếng sườn xào vào trong bát của Trương Vạn Sâm, "Cháu ăn nhiều một chút, đừng khách sáo."

Ăn cơm xong, Lâm Bắc Tinh cùng với Trương Vạn Sâm ra ngoài đi dạo.

"Sau chuyện ngọn hải đăng đó anh đã đi đâu vậy?" Lâm Bắc Tinh cúi đầu, tiếng lá rơi xào xạc trên mặt đất.

"Sau chuyện đó anh bị thương rất nặng. Khi đó, trang thiết bị y tế trong nước không thể điều trị được, ngày hôm đó bố mẹ anh đã đưa anh ra nước ngoài. Nghĩ tới sau này anh cũng sẽ trở thành bác sĩ thú y vùng không biên giới, nên sẽ không thể trở về nữa, vì thế bố mẹ anh đã bán căn nhà đó đi." Trương Vạn Sâm dịu dàng nói với cô.

"Vậy tại sao bây giờ anh lại quay về?" Lâm Bắc Tinh không hiểu.

"Là vì em."

"Vì em?"

"Đúng thế, chính là vì em." Trương Vạn Sâm không phải là Trương Vạn Sâm của trước đây nữa, lần này anh không thể làm kẻ nhát gan như vậy được.

Lâm Bắc Tinh mỉm cười nhìn anh, cô không nói câu nào mà ôm lấy anh.

"Trương Vạn Sâm, sao anh lại ngốc như vậy chứ!? Sao anh lại không nói cho em biết những điều này, anh làm em mắc nợ anh càng ngày càng nhiều rồi đó. Sao em vẫn xứng đáng có được tình yêu của anh chứ!?" Lâm Bắc Tinh nói xong thì bật khóc.

Trương Vạn Sâm đẩy nhẹ cô ra, để cô đối diện với anh, rồi giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên má, dịu dàng nói: "Em không cần phải trả lại anh gì cả, em cũng không nợ anh cái gì cả, đây đều là những điều anh tự nguyện."

Một tiếng ting ting, điện thoại của Lâm Bắc Tỉnh hiện lên một đoạn tin nhắn.

"Lâm Bắc Tỉnh, tôi hi vọng cậu có thể chúc phúc cho tôi và Triển Vũ, tôi cũng hy vọng thứ ba tuần sau cậu có thể đến dự đám cưới của chúng tôi." - Hàn Đằng Đằng

Trương Vạn Sâm tròn mắt nhìn, cảnh này này đã bị Trương Vạn Sâm bắt gặp, anh soa soa đầu cô cười.

"Trương Vạn Sâm, anh biết vì sao trước đây em lại đối xử tốt với Triển Vũ không?"

Trương Vạn Sâm chỉ nhìn cô không nói gì.

"Bởi vì em nghĩ rằng lần đó là anh ấy đã cứu em, nhưng thật ra người đó lại là anh."

Lâm Bắc Tinh nhìn anh, nói: "Có lẽ anh đã không còn nhớ nữa, nhưng em sẽ mãi mãi không quên chuyện đó."

"Ồ, anh biết." Trương Vạn Sâm mím môi.

Lâm Bắc Tinh vỗ vỗ vào vết sẹo của Trương Vạn Sâm, nhìn anh rồi mỉm cười, nói: "Sau này em nhất định sẽ nhận ra nó."