Lạt Mềm

Chương 96: Ngoại truyện 3.2



Cr art: twi @SalahMmoustafa

Ngoại truyện 3.2

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Năng lực của Kiều Diên rất cao, thậm chí có thể nói là ưu tú, điểm này Tần Đông Loan chưa bao giờ phải nghi ngờ. Nhưng đôi khi bỗng xảy ra ngay trước mắt mình, quả thật vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy bất ngờ không kịp phản ứng.

Có thể bởi vì Kiều Diên đã làm nhiều hạng mục thế này, hoặc là đối với những thứ này, cậu luôn có một loại tâm thái bình thản tự nhiên, kể cả có nói ra thì cũng chỉ giống như đang tuỳ tiện tán gẫu mà thôi.

Tần Đông Loan nhìn cậu tiếp tục đi về phía trước, cũng nhấc chân đi lên cạnh cậu, vừa đi vừa hỏi.

"Em còn làm hạng mục gì nữa?"

"Mấy viện bảo tàng khác đều có."

"Chỉ có trong viện bảo tàng thôi sao?"

"..."

"Có vài cái đã ký thoả thuận bảo mật rồi."

"Được."

Thời gian này hai người đi chơi đều ở tại những căn nhà của Tần Đông Loan. Trước đó là Nam thành, Quý thành và Giang thành, hiện tại là Hải thành.

(88: klq lắm cơ mà Tần tổng và bé Kiều ở Bắc thành chính là Bắc Kinh, lần này đi chơi ở Nam thành, Quý Thành, Giang thành, Hải thành thì có khả năng là Hải Nam, Quý Châu, Giang Tây (hoặc là Chiết Giang) và Thượng Hải: D)

Tuy nói là đi du lịch, nhưng về cơ bản thì đến hay đi đều có người tiếp đón. Chỉ là tiếp đón thì cũng chỉ có lúc đón hai người về nhà, sau đó khi họ rời đi mới lại xuất hiện. Dù sao đối với hai người, như vậy vẫn đơn giản mà tự tại hơn.

Nhà của Tần Đông Loan ở Hải thành là một căn biệt thự cạnh bờ biển. Nghiêm khắc mà nói, thì Hải thành cũng tính là thành phố phía nam. Tháng bảy mùa hè, vừa ẩm thấp lại vừa nóng bức, chỉ cho đến buổi tối được gió biển thổi vào, bầu không khí mới được làm mát đáng kể, trở nên thoải mái khoan khoái hơn.

Hai người ở lại mỗi thành phố khoảng chừng một tuần, thời gian ở Quý thành và Giang thành ngắn hơn một chút. Hai người đã ở Hải thành hai ngày, tiếp theo hẳn sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa, sau đó thì quay về Bắc thành.

Quay về cũng sẽ không lập tức trở lại công việc, mà còn mang A Mang đi biệt thự trong rừng rồi ở lại đó mấy ngày. Hai người đã đi du lịch cả một tháng, cũng không quên dành một ít thời gian cho chú chó cưng. Đằng sau căn biệt thự trong rừng có thêm một nửa mảnh rừng thuộc sở hữu của Tần Đông Loan, A Mang cực kỳ thích nơi đó. Mùa đông vừa rồi họ từng dẫn A Mang đến đây, mỗi ngày chú chó nhỏ đều lăn lộn chơi đùa đến mức cả người đều là tuyết.

Tần Đông Loan và Kiều Diên rời khỏi khu triển lãm, sau đó đi nhà hàng ăn tối. Ăn tối xong thì về nhà, tắm rửa qua rồi lại tiếp tục ra bãi biển chơi.

Nước biển mùa hè cũng không quá lạnh, bờ cát này không tính là bãi biển công cộng, lại chưa khai phá, thậm chí bởi vì thuỷ triều vừa rút nên bãi cát khá ẩm ướt, phải đi thêm một lúc nữa mới đến bờ biển.

Kiều Diên đi dạo một lát trên bãi biển, chân đều là cát ướt. Cuối cùng hai người không tiếp tục đi nữa mà quay về nhà.

Về đến nhà, vì chân đã dính đầy cát nên Kiều Diên dứt khoát không đổi giày nữa, tắm xong rồi tính tiếp. Tần Đông Loan cao hơn cậu, nhìn cũng sạch sẽ hơn đôi chút.

Kiều Diên liếc nhìn chân của Tần Đông Loan, lại nhìn chính mình, cuối cùng vẫn hỏi Tần Đông Loan.

"Anh có muốn đi tắm trước không?"

Tần Đông Loan nhìn cát dính lên đến tận đùi của Kiều Diên, lại nhìn khuôn mặt chờ đợi của cậu. Cuối cùng, Tần Đông Loan đi tới, thình lình cầm lấy một tay Kiều Diên khoác lên vai mình, rồi bế Kiều Diên còn chưa kịp phản ứng lại vào nhà tắm.

Hai người thi thoảng vẫn sẽ cùng nhau tắm.

Nhưng đã là tình thú thì nếu làm quá thường xuyên sẽ trở nên bình thường. Bởi vậy hai người họ ngẫu nhiên mới cùng nhau tắm.

Lúc tắm dĩ nhiên không đơn giản chỉ là tắm, tiếng nước từ vòi hoa sen rơi xuống nền đá, bàn tay của Kiều Diên áp trên cánh cửa thuỷ tinh, không biết là vì đau hay vì thứ gì khác mà phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Tiếng nước vẫn chưa ngừng lại. Tần Đông Loan ở sau lưng đặt một nụ hôn lên sau gáy cậu, lại di chuyển sang bên tai. Ở thời điểm thế này, giọng nói của anh sẽ trở nên trầm khàn, dụ hoặc đến mê người. Anh nói với cậu, bây giờ không có A Mang ở đây, giọng của cậu có thể lớn hơn cũng không sao. Kiều Diên quả nhiên rất nghe lời, yết hầu lăn lên lộn xuống hai cái, thanh âm phát ra không còn kìm nén như lúc trước nữa.

Cuối cùng, Kiều Diên được bế về giường.

Tần Đông Loan đặt Kiều Diên nằm xuống xong, đi thay sang quần áo mặc nhà, sau đó đi dọn dẹp những dấu chân cát từ ngoài cửa vào đến nhà tắm. Dọn dẹp xong, Tần Đông Loan quay về giường.

Phòng ngủ của biệt thự có cửa sổ sát đất rất lớn, buổi tối cũng không đóng. Tần Đông Loan lên giường, ôm lấy Kiều Diên, hai người cùng nhau nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất.

Bên ngoài là mặt biển tĩnh mịch tối đen, còn có trời đêm với vô số những vì sao lấp lánh. Tần Đông Loan ngắm sao, hỏi Kiều Diên món dụng cụ hôm nay ở bảo tàng có thể quan sát được ngôi sao nào trên đó.

Kiều Diên lần lượt liệt kê cho anh, một lát sau, cậu quay sang, vòng tay ôm lấy cổ anh, cơ thể cũng tiến đến sát hơn. Tần Đông Loan ôm eo cậu, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn.

Kiều Diên rất thích cảm giác này. Ngày thường cậu luôn lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng đến đêm, nằm bên cạnh Tần Đông Loan, cậu sẽ lấy ra chỗ tình cảm mà ban ngày đã tích cóp từng chút từng chút lại. Cậu thích mỗi buổi tối nằm trò chuyện với Tần Đông Loan, thích lắng nghe hô hấp của anh rồi chìm vào giấc ngủ, còn có lúc tỉnh dậy, có khuôn mặt của anh ở trước mắt.

Loại chuyện này thậm chí không phải là một thói quen.

Bởi vì cậu vĩnh viễn trầm mê vào nó, rung động trước nó.

Kiều Diên là một người không giỏi ăn nói.

Cậu không biết cách nói chuyện, cũng sẽ không cố, nhưng cậu quả thật có một trái tim vẹn nguyên chân thành khắc tên anh, chỉ cần còn một giây còn đập, thì sẽ mãi là như vậy.

"Tần Đông Loan."

Có thể nói ra thành lời, cũng chỉ có tên của anh.

Ba chữ, mang theo hơi thở nhẹ nhàng và sự khàn khàn nho nhỏ, còn có run rẩy rất mơ hồ mà người khác khó có thể phát hiện.

Ngàn lời muốn nói, giống như cuối cùng đều đọng lại ở cái tên này.

Tần Đông Loan nghe cậu gọi, cúi đầu hôn cậu, đáp lại một tiếng. Kiều Diên lại gọi, Tần Đông Loan lại đáp. Cuối cùng, không biết sau khi đã gọi bao nhiêu lần, Kiều Diên siết chặt vòng tay đang ôm anh, sau đó chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Bên ngoài là mặt biển tĩnh lặng, là trời đêm tối đen, bên trong là không gian yên ắng, là người thương bên gối.

Thế gian này có hàng ngàn hàng vạn cặp tình nhân như vậy.

Nhưng Kiều Diên của vài năm trước chưa từng nghĩ bản thân có cơ hội được gia nhập vào trong số họ.

Hết thảy những mộng tưởng, thậm chí là ước vọng tưởng chừng vô cùng xa vời này, Tần Đông Loan đã giúp cậu hoàn thành nó.

Một đời này của cậu, chắc chắn dù có thế nào cũng sẽ không phải lẻ loi một mình nữa.