Lâu Rồi Không Gặp

Chương 8



Trình Dịch Hòa tẻ nhạt đi vòng quanh làng cho đến khi trời tối đen. Khi đó trong thôn chưa có đèn đường, buổi tối chỉ dựa vào đôi mắt nhưng thỉnh thoảng cũng có ánh đèn từ trong những ngôi nhà chiếu ra cũng không đến nỗi lần mò trong bóng tối.

Trình Dịch Hòa bỏ hai tay vào túi, tiêu sái huýt sáo, ngước đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao như một dãy ngân hà, mũi ngửi thấy mùi thơm thức ăn thoang thoảng bay ra từ nhà người khác, anh chậc lưỡi có chút hối hận, cần phải bưng theo bát cơm chạy đi để bây giờ không đến nỗi đói bụng.

Có nên về nhà hay không? Trình Dịch Hòa chần chờ nghĩ.

Anh đang ở trong giai đoạn phát triển thân thể nên chỉ do dự bồi hồi mười mấy phút thôi mà bụng đói cồn cào.

Nhưng anh thực sự không muốn cúi đầu trước Triệu Anh, thế là anh phải đến nhà chú hai cọ cơm.

Đạp lên mặt đất đầy tiếng dế kêu, Trình Dịch Hòa chậm rãi đi đến trước cửa nhà chú hai. Anh thấy cánh cửa gỗ mở hờ, trên ghế đá có một bóng đen nhỏ, đến gần mới nhìn rõ là Trình Lâm đang cầm một cái bánh cao lương ngồi ở chỗ đó.

Trong nhà đã truyền ra tiếng cọ rửa bát đũa, xem ra nhà chú hai đã ăn cơm xong.

Trình Dịch Hòa rất là thất vọng, vốn định xoay người rời đi, nhưng anh thực sự quá đói. Anh nhìn chằm chằm miếng cao lương trong tay Trình Lâm không tự kìm hãm nghĩ: miếng cao lương này vị nhất định rất ngon, nhai ở trong miệng rất mềm, rất dẻo, rất ngọt, ngay sau đó vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt Trình Dịch Hòa nhìn quá mức chăm chú, anh lại đứng lâu như vậy, muốn Trình Lâm không phát hiện cũng khó khăn.

Cậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Hòa, không ngờ giờ khắc này anh lại ở đây làm cậu ngây ngẩn ngơ ngác nhìn anh.

Trình Dịch Hòa cau mày lại, anh còn trẻ, trên mặt luôn mang theo một luồng khí chất cao ngạo, mặc dù bây giờ muốn ăn đồ trong tay Trình Lâm cũng chỉ trừng mắt nhìn như đang chờ người khác cầu mình vậy.

Trình Lâm rất nhát gan nếu như không phải hôm nay Trình Dịch Hòa mới vừa giúp cậu đánh chạy người xấu, e rằng sẽ bị dáng vẻ khiêu khích của Trình Dịch Hòa doạ khóc.

Hai người yên lặng nhìn nhau, rốt cuộc Trình Lâm lên tiếng: “Anh họ…” Âm thanh còn nhỏ hơn tiếng côn trùng kêu vang ở xung quanh.

Trình Dịch Hòa miễn cưỡng ừ một tiếng, bụng lại ùng ục ùng ục kêu lên, vốn nên mặt đỏ anh lại bất động thanh sắc, trái lại sau khi nghe được Trình Lâm bắt đầu ngại ngùng, hỏi: “… Anh đói bụng sao?”

Trình Dịch Hòa cảm thấy thừa nhận đói bụng thật mất mặt, anh thận trọng ở trên cao nhìn xuống không nói lời nào.

Trình Lâm sợ hãi đưa miếng bánh cao lương trong tay mình ra, nói: “Muốn ăn không?”

Trình Dịch Hòa liếc nhìn một cái, yên lặng nuốt từng ngụm nước bọt, nhưng không có nhận.

Dưới bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy, bánh cao lương đã bị Trình Lâm cắn một cái, nếu như giờ khắc này là Trình Dịch Tân đưa đồ mình đã ăn cho anh ăn thì Trình Dịch Hòa sẽ tát cho nó một cái.

Nhưng con người Trình Lâm không chỉ sạch sẽ, hơn nữa ánh mắt tràn đầy tha thiết chờ đợi, sự thuần túy quan tâm cùng với sùng bái làm cho Trình Dịch Hòa cảm thấy rất là được lợi. Anh nghĩ đến ban ngày Trình Lâm bị người khác bắt nạt, cùng với trên người có mấy vết bầm xanh tím… Trình Dịch Hòa liền cảm thấy đáng thương, càng không đành lòng nổi nóng với cậu.

Cho nên do dự một chút Trình Dịch Hòa mới từ bi nhận lấy bánh cao lương trong tay Trình Lâm, anh đặt mông ngồi bên cạnh Trình Lâm, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

Trình Lâm nhìn chằm chằm đôi má nhô cao của Trình Dịch Hòa, chắc cảm thấy thú vị, khà khà khà ngốc nghếch cười ra tiếng.

Trình Dịch Hòa ăn vừa gấp vừa nhanh nhưng vẫn liếc mắt nhìn Trình Lâm, nhìn thấy đôi mắt của cậu ở trong màn đêm lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, sau đó lại liếc mắt nhìn chằm chằm Trình Lâm, trong lòng không khỏi suy nghĩ, có phải vì sao rơi xuống trong ánh mắt của cậu không? Tại sao đôi mắt cậu lại sáng long lanh như thế?

Nhưng ngay sau đó ánh đèn chợt sáng lên trên đầu hai người, bên trong truyền ra tiếng của Trương Tuấn Diễm: “Trình Lâm, trời tối, mau vào nhà đi.”

Trình Dịch Hòa còn chưa kịp ngăn cản, Trình Lâm đã mềm mại kêu lên: “Mẹ, anh họ đến.”

Trương Tuấn Diễm nhất thời không nghĩ tới là ai, qua mười mấy giây mới nói: “Tiểu Dịch phải không? Làm sao không vào nhà?”

Trình Dịch Hòa vốn không thích Trương Tuấn Diễm, anh nhanh chóng đem phần còn lại ăn xong, lớn tiếng nói: “Con đi ngang qua ngồi một chút, lập tức đi.” Sau đó ký đầu Trình Lâm một cái, tỏ vẻ không thích cậu lắm miệng.

Nhưng Trình Lâm không hiểu ám chỉ của Trình Dịch Hòa ngơ ngác gãi đầu.

Trình Dịch Hòa đứng dậy, nhanh chân đi ra xa mấy mét, sau đó không hiểu sao anh lại đột nhiên quay đầu lại nhìn. Anh vẫn thấy thân ảnh nhỏ của Trình Lâm cô đơn ngồi ở trước cửa nhìn mình, ánh đèn nhu hòa trong nhà hắt ra chiếu sáng một không gian rất nhỏ, phảng phất toàn bộ thiên địa chỉ còn một mình cậu.

Trong lòng Trình Dịch Hòa mềm nhũn, lại nhanh chân đi trở về, đứng ở trước mặt Trình Lâm nhỏ giọng nói: “Không được nói cho mẹ em, anh dẫn em đi chơi.”

Anh không quản Trình Lâm có từ chối hay không, kéo cánh tay của Trình Lâm lôi cậu đi.

Trình Lâm cũng có chút do dự và sợ sệt quay đầu nhìn cửa nhà của mình. Nhưng chỉ do dự hai, ba giây đã bị Trình Dịch Hòa cầm lấy tay kéo quẹo vào đường nhỏ, thuận sườn dốc nhắm phía sau làng mà đi.

Trình Lâm tuy rằng lo lắng Trương Tuấn Diễm tức giận nhưng vẫn bước nhanh đi theo sau Trình Dịch Hòa. Trong lòng lại thăng lên một cảm giác chưa bao giờ có, giống như khi làm chuyện xấu thì rất hưng phấn, kích thích, cho nên cậu cũng không phản đối, thuận đi theo đuôi của anh.

Giữa sườn núi, nhìn xuống bình dã rộng rãi hoang sơ, những ruộng lúa bậc thang nối tiếp nhau như một chiếc thang bắt lên tận trời, cảnh sắc thiên nhiên vô cùng hùng vĩ.

Hai bóng lưng một lớn một nhỏ, một trước một sau đi dọc theo bờ ruộng, càng đi lên trên bỏ lại đằng sau con đường càng tối tăm, như từ trên cao nhìn xuống vực sâu. Bầu trời đầy sao như rơi xuống đỉnh núi, có cảm giác như đi giữa không trung kỳ diệu.

Rốt cục hai người đi tới ruộng lúa mạch ở chính giữa một bãi đá, Trình Dịch Hòa nói: “Đến rồi!” Đây là ruộng lúa mạch của nhà anh, anh thường đến đây với Triệu Anh nên nhớ rất rõ ràng.

Đầu tiên Trình Dịch Hòa tìm một ít củi khô xung quanh ruộng lúa mạch, sau đó anh vung thành đống đốt lên.

Trình Dịch Hòa ấn vai Trình Lâm bảo cậu ngồi ở bên đống lửa, mình đi vào trong ruộng lúa mạch bẻ gãy những nhành lúa non, không lâu sau trong tay đã có một đống lớn.

Trình Lâm hiếu kỳ nói: “Anh họ, anh đang làm gì?”

Trình Dịch Hòa không ngừng tay, nói: “Một lúc nữa chúng ta ăn lúa mạch nướng, thế nào? Có phải là chưa từng ăn?”

Trình Lâm ước ao lắc đầu một cái, Trình Dịch Hòa đưa lưng về phía cậu nên cậu không nhìn thấy động tác của anh, nhân tiện nói: “Không có.”

Lúa mạch trong tay đã rất nhiều, Trình Dịch Hòa sắp không cầm được mới đi trở về bên đống lửa, nói: “Vậy chút nữa cho em nếm thử.”

Hai người ngồi trên mặt đất, vây quanh đống lửa, Trình Dịch Hòa đem lúa mạch để ở bên cạnh, cầm lấy hai nhánh đặt ở trên ngọn lửa nướng. Ngay sau đó phía ngoài bông lúa bị cháy đen, không lâu lắm hạt lúa mạch cũng chín vàng, mùi thơm tản ra, coi như lúa mạch đã nướng xong.

Trình Dịch Hòa đem lúa mạch thả ở lòng bàn tay thổi một hơi, do những hạt lúa mạch hạt nằm ở lòng bàn tay hơi nóng, tay trái của Trình Dịch Hòa lật qua tay phải, cứ lật đi lật lại mấy lần, đợi đến hơi nguội đi mới rót vào lòng bàn tay Trình Lâm: “Em nếm thử.”

Trình Lâm bốc hai hạt bỏ vào trong miệng, lúa mạch còn chưa chín muồi, hạt mềm mại thơm ngọt, thêm vào vỏ ngoài bị nướng vàng, mùi vị đặc biệt ngon.

Trình Lâm cười nói: “Anh họ, ăn ngon thật.”

Trình Dịch Hòa nói: “Bây giờ ráng học đi? Chờ sau này em cũng có thể tự làm ăn.”

Trình Lâm ngoan ngoãn gật gật đầu.

Mặc dù cậu đã bảy tuổi nhưng vóc người nhỏ gầy, ngồi một đoàn nho nhỏ nhìn rất đáng thương, Trình Dịch Hòa không nhịn được lấy tay đâm đâm vào trán Trình Lâm. Trình Lâm không có chỗ dựa ngã về phía sau, hai mắt không rõ nhìn Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa buồn cười nói: “Không trách em luôn bị bắt nạt, một ngón tay của anh cũng có thể đẩy ngã em.”

Trình Lâm xoa xoa cái trán, khà khà cười ngây ngô.

Hai người tiếp tục ăn lúa mạch, bốn phía chỉ có dế tiếng kêu hòa cùng tiếng lửa cháy tí tách, xung quanh càng ngày càng yên tĩnh, đột nhiên một trận gió núi thổi tới phát ra âm thanh nghe như tiếng cười như tiếng gào thét thoáng qua.

Trình Lâm chưa nghe thanh âm này, nhất thời sợ hết hồn, như con thỏ nhát gan nhích đến bên cạnh Trình Dịch Hòa, gắt gao ôm lấy cánh tay của anh.

Trình Dịch Hòa đã quen ở trên núi, cũng đã ngủ đêm ở trên núi vài lần nên không có sợ sệt, chỉ cảm thấy Trình Lâm nhát gan hết sức buồn cười.

Trình Dịch Tân ở nhà, mỗi ngày như chim sẻ làm cho Trình Dịch Hòa đau đầu, hai anh em cả ngày ở nhà không phải đấu võ mồm chính là đánh nhau.

Còn Trình Lâm chỉ có trầm mặc cúi đầu, nói cũng rất ít, như quả bóng cao su, có người đánh cậu thì cậu mới có chút phản ứng. Hiện tại cậu run lẩy bẩy như con mèo nhỏ vùi ở bên cạnh Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa bỗng nổi tâm chơi đùa, cố ý thâm trầm nói: “Em xem phía sau em có cái gì kìa?”

Trình Lâm càng sợ hơn nữa, đầu co vào vai, run rẩy nói: “Anh, em rất sợ.”

Trình Dịch Hòa cười ha ha, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp núi, Trình Lâm vành mắt đều đỏ.

Trình Dịch Hòa không dễ dàng ngưng cười, mới nói: “Quỷ nhát gan!”

Trình Lâm đã khóc nức nở: “Anh đừng làm em sợ.”

Trình Dịch Hòa lườm cậu một cái, nói: ” Nếu lá gan em tiếp tục nhỏ như vậy, sau này sẽ lại bị người khác bắt nạt.”

Trong nháy mắt Trình Lâm mím chặt đôi môi nho nhỏ, không nói gì nữa.

Trình Dịch Hòa nhớ đến thái độ ban ngày lạnh lùng của Trương Tuấn Diễm, thuận miệng hỏi: “Mẹ em có phải chỉ thương em trai không thương em?”

Khi đó Trình Dịch Hòa cũng chỉ là một đứa trẻ choai choai, anh không ý thức đề cập đến vấn đề này đối với một đứa con nít là một loại thương tổn to lớn.

Thân thể nhỏ bé của Trình Lâm run rẩy, thiếu chút nữa khóc lên.

Trình Dịch Hòa đã ăn no, đem lúa mạch còn lại ném vào đống lửa, ngọn lửa cháy cao lên, dưới ánh lửa chiếu rọi anh không xem chuyện mình nói là vấn đề lớn, anh nói: “Này không có gì, mẹ của anh cũng thương em trai anh hơn. Lúc nào cũng nói có cái gì cũng phải cho em, không thể đánh em, anh nghe rất là phiền, bởi vì mẹ luôn thiên vị em trai nên nó thường cưỡi trên đầu anh làm mưa làm gió.”

Không ngờ Trình Lâm nho nhỏ nói lên một câu: “Em trai còn nhỏ.”

Trình Dịch Hòa sửng sốt nửa giây, ngay sau đó đánh nhẹ sau gáy cậu một cái, mắng: “Dốt nát! Em đã bị mẹ em tẩy não, sau này bất kể là ai, ai dám đánh em, em phải đánh người đó, nghe không?!”

Trình Lâm nháy mắt, cũng không trả lời, ấp úng hồi lâu mới run giọng nói ra vấn đề ấp ủ rất lâu trong lòng: “Anh, thật sự là em được nhặt trong đống rác ra đúng không?”

Trình Dịch Hòa nói: “Ai nói cho em?”

Trình Lâm nói: “Em của anh và người khác đều nói như vậy.”

“Tên khốn kia nói em cũng tin?” Trình Dịch Hòa hừ nói: “Em đừng nghe nó nói bậy.”

Trình Lâm dấy lên một chút hy vọng, cho là Trình Dịch Hòa sẽ nói cho mình biết, người khác đều lừa mình, kỳ thực mình là con trai ruột của mẹ.

Nhưng Trình Dịch Hòa lại nói: “Em là do anh từ trên núi nhặt được.”

“A?” Trình Lâm trong nháy mắt bối rối, hai mắt đong đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn Trình Dịch Hòa: “Em… Em thật sự nhặt được?”

Trình Dịch Hòa nghiêm túc khoanh tay, nói: “Vào lúc ấy em còn nhỏ như vầy nè, anh còn tưởng em là con gái… liền…”

Anh nói còn chưa dứt lời, sự sợ hãi từ lâu tích tụ trong lòng Trình Lâm vào thời khắc này triệt để vỡ tan, cậu ‘oa’ một tiếng khóc lên.

Trình Dịch Hòa không hiểu tại sao Trình Lâm lại khóc, hỏi: “Em khóc cái gì?”

Trình Lâm khóc khàn cả giọng, ngã xuống người Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa đỡ lưng Trình Lâm, nói: “Này! Này! Em đừng làm anh sợ!”

Trình Dịch Hòa chưa bao giờ dỗ dành con nít, nhất thời tay chân lúng túng, chỉ có thể lăn qua lộn lại nói: “Em khóc cái gì? Đừng khóc!”

Trình Lâm khóc toàn thân phát run, đứt quãng nói: “Mẹ… Mẹ sẽ không cần em nữa… Nha nha…”

Tuy rằng Trình Dịch Hòa cảm thấy tình huống này có thể phát sinh nhưng lại không dám thừa nhận, không phải trái lại dễ dàng chọc Trình Lâm khóc, vạn nhất khóc đến ngày mai thì phải làm sao bây giờ? Trình Dịch Hòa khổ não nghĩ, đành phải kiên trì dụ dỗ nói: “Mẹ em sao lại không muốn em?”

Trình Lâm không ngừng lau nước mắt, nói: “Em… Em là con của người khác, sớm muộn gì cũng sẽ… Bị đưa đi…”

Trình Dịch Hòa vỗ vỗ vai Trình Lâm làm cho cậu tỉ mỉ nghe lời của mình: “Em là do anh kiếm về, nên em sẽ là người của gia đình anh, sẽ không bị đưa đi.”

Lúc này Trình Lâm mới tìm được một chút an ủi, lau nước mắt nhìn Trình Dịch Hòa: “Có thật không? Em không muốn xa cha mẹ.”

Trình Dịch Hòa nói: “Đương nhiên là thật, anh sẽ không lừa em.”

Trình Lâm lau nước mắt, cuối cùng cũng coi như bình tĩnh rất nhiều, nói: “Nhưng mọi người đều nói em là con hoang, sau này mẹ sẽ không cần em.”

Trình Dịch Hòa vỗ ngực một cái, bảo đảm nói: “Sẽ không, ngược lại anh cũng được mẹ nhặt về, anh không sợ, em cần gì phải sợ.”

Trình Lâm nhất thời quên hoàn cảnh bi thảm của mình, kinh ngạc nói: “A? Tại sao?”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh hỏi mẹ anh, anh từ đâu đến, mẹ nói mẹ nhặt anh ở dưới gốc cây đầu thôn.”

Trình Dịch Hòa lúc nhỏ có hỏi Triệu Anh câu này, nơi đầu thôn quả thật có một cây hòe trăm năm, hốc cây rất lớn có thể chứa một đứa bé ba tuổi, bọn trẻ cũng rất thích chui vào trong đó chơi trốn tìm. Lúc đó nghe câu trả lời này Trình Dịch Hòa liền tin, xác thực vì vậy mà buồn bực hai ngày, nhưng anh vốn vô tư rất nhanh liền quăng ra sau ót.

Hôm nay vì dỗ Trình Lâm, anh vắt hết óc mới nhớ lại chuyện này. Đương nhiên, sau này nhớ lại chuyện đêm nay, mới biết bản thân buồn cười thế nào.

Nhưng Trình Lâm đang thương tâm, cảm thấy mình so với người khác chênh lệch một đoạn dài: “Nhưng em là nhặt từ trong đống rác trở về.”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh đã nói với em sao không nghe nha, anh nói em là do anh ôm về, em được đặt trong một cái rổ nhỏ, cái gì mà trong đống rác!” Trình Dịch Hòa thiếu kiên nhẫn dỗ con nít, vẫn thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, nhân tiện nói: “Ai nói vậy với em, anh đi đánh chết nó!”

Trình Lâm yếu ớt nói: “Đừng… Đừng đánh người, ”

Trình Dịch Hòa không cam lòng nói: “Bọn họ bắt nạt em, anh vẫn không thể đánh người?”

Trình Lâm nói: “Nhưng anh đánh bọn họ, bọn họ sẽ đau.”

Trình Dịch Hòa ghét bỏ Trình Lâm không hăng hái, đánh vào đầu một cái: “Nói em dốt nát em cũng thật dốt nát, bọn họ đánh em, em liền hết đau?”

Trình Lâm nói: “Em nhịn một chút là hết.”

Trình Dịch Hòa: “……”

Trình Dịch Hòa không có cách nào trị cậu, nhưng hai người nói chuyện một hồi thì Trình Lâm dần dần bình tĩnh lại, Trình Dịch Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trình Lâm vẫn cứ dựa vào người Trình Dịch Hòa, hai bóng lưng nho nhỏ trong ánh lửa hòa vào nhau, giống như hai động vật nhỏ rúc vào với nhau sưởi ấm. Trên đỉnh đầu đầy sao xán lạn, bên người sóng lúa cuồn cuộn, ánh đèn ở phía xa nhìn như ánh sáng của những con đom đóm, có cảm giác trời đất bao la con người nhỏ bé.

Quanh năm Trình Lâm làm bạn với cô độc và bất an, ở trước mặt Trình Dịch Hòa trái lại chiếm được sự an ủi rất lớn, cậu càng đến gần Trình Dịch Hòa hơn, nhỏ giọng nói: “Anh họ, vậy tại sao chúng ta đều được nhặt về, người khác cũng chỉ bắt nạt em.”

Trình Dịch Hòa nói: “Bởi vì em dốt nát, em không biết đánh trả, cho nên em dễ bị ức hiếp, sau này có người bắt nạt em, em liền nói ‘Tụi mày đánh tao, anh của tao trở về sẽ đánh tụi mày’, bọn họ sẽ không dám bắt nạt em.”

Trình Lâm sững sờ gật gật đầu, trong lòng chưa bao giờ ấm áp như vậy, trong lòng như có một đám lửa, xua tan hết băng giá và sợ hãi.