Lay Động Tiếng Lòng

Chương 68



Trong màn đêm tĩnh lặng, tình cảm mãnh liệt dần dần phai nhạt, nhưng lại rất dễ bị gợi lên. Một nửa chiếc chăn không biết từ lúc nào rơi trên mặt đất, ga trải giường cũng bị làm cho hỗn độn.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, Thịnh Như Ỷ câu lấy Kha Nhược Sơ, làn da mềm mại cọ sát vào nhau, rũ mắt hôn đối phương, lúc sâu lúc ngắn, dịu dàng lại ngọt ngào.

Cơ thể mềm mại dẻo dai quấn lấy Kha Nhược Sơ giống như đu xà, nhiệt tình chủ động.

Nếu ngày thường Thịnh Như Ỷ vừa gợi cảm vừa quyến rũ, thì bây giờ Kha Nhược Sơ không biết dùng từ nào để miêu tả hết con người này.

Không bao lâu, rơi vào cảnh đẹp.

Kha Nhược Sơ không tính là thành thục, nhưng đối với Thịnh Như Ỷ mà nói, như muốn chiếm lấy hết.

Tận hưởng từng chút một.

Hết lần này đến lần khác, cô khẽ mở mắt nhìn Kha Nhược Sơ, mỉm cười xúc động, bao lâu nay khắc chế, cuối cùng thì đêm nay cũng đã có thể tận hưởng niềm vui sướng tràn đầy.

Nhìn vầng trán Thịnh Như Ỷ đổ mồ hôi, hai mắt mơ hồ, một chút rụt rè của Kha Nhược Sơ cũng đã bay biến không còn sót lại.

Từ trước đến nay, cô tự làm áp lực với bản thân, làm đứa con gái hiếu thảo với mẹ, hai mươi mấy năm nay sống dưới dạy dỗ làm người tốt, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn làm điều cô thích, không cần giữ lại cái gì.

Ở trước mặt Thịnh Như Ỷ, cô không cần phải che giấu bản thân, chỉ cần ở bên cạnh Thịnh Như Ỷ, cô luôn có thể tự do tự tại, sống thật vui vẻ.

Có thể gặp được người này, cô thật sự may mắn.

Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ không chớp mắt, mỉm cười, sau đó mím môi, động tác ngày càng kịch liệt, ngày càng thuần thục.

"Tiểu lưu manh, khi dễ chị vui vậy sao?"

Kha Nhược Sơ thích nghe tiếng than thở của Thịnh Như Ỷ, cô hôn lấy Thịnh Như Ỷ, "Chị, chị rất đẹp, em rất thích chị."

Có lẽ đã đúng lúc.

Cho nên Kha Nhược Sơ ngạo kiều cuối cùng cũng những nói ra lời này.

Cô không am hiểu cho lắm, chẳng qua trả lại cho Thịnh Như Ỷ những gì mà cô ấy đã làm với cô. Giống như được tiêm máu gà, bản thân quên mất sự mệt mỏi.

Giữa phụ nữ với nhau, miệt mài không biết mệt mỏi.

....

Cũng không biết mấy giờ nữa.

Cả hai người tê dại nằm trên giường, thở gấp, không phải ngấy, mà thực sự không còn sức lực nữa, đầu lưỡi cũng đã tê.

Có lẽ nhẫn quá lâu rồi, cho nên đến lúc bén lửa thì cháy cho đến khi tro tàn.

Đã hơn ba mươi tuổi, Thịnh Như Ỷ còn phải khắc chế với người cô yêu, Thịnh Như Ỷ cũng không biết trước bản thân kiếm đâu ra được sự nhẫn nại khi đối mặt với Kha Nhược Sơ.

Phải biết rằng cô muốn ăn Kha Nhược Sơ, không phải ngày một ngày hai.

Kéo chăn lên, đắp nửa người, Thịnh Như Ỷ dựa vào đầu vai Kha Nhược Sơ, uể oải ôm cô ấy, giọng nói cũng đã khàn, "Em mệt không?"

Lúc này, Kha Nhược Sơ mới thừa nhận, "Mệt."

Ngón tay đều mỏi nhừ.

"Đứa ngốc này." Thịnh Như Ỷ còn cho rằng tinh lực của Kha Nhược Sơ rất tốt, không biết mệt, vốn dĩ cũng đã bị cô lăn lộn một phen.

"Em ngốc ở chỗ nào chứ?" Kha Nhược Sơ ôm chặt Thịnh Như Ỷ, cô không phục, cảm giác biểu hiện đêm nay của cô... chắc hẳn không tệ lắm.

Thịnh Như Ỷ không trả lời, thật sự không còn hơi để nói chuyện, cô hôn lên đôi môi đỏ mọng của Kha Nhược Sơ.

Kha Nhược Sơ cũng đáp lại.

Cứ như vậy, gương mặt đỏ ửng của hai người mãi không tan, họ khẽ ôm nhau, mỉm cười rồi hôn, không còn sự nhiệt tình như vừa rồi, chỉ còn lại sự ngọt ngào và quyến luyến.

Sau khi thân thể tiếp xúc với nhau, tình cảm đậm sâu hơn một bước.

Nghỉ ngơi một lát.

"Thể lực cô gái nhà chị tốt quá." Thịnh Như Ỷ nói đầy ẩn ý, uể oải nói tiếp, "Sau này, chị phải đi tập thể hình nhiều hơn nữa."

Nhìn Kha Nhược Sơ nhỏ con, mong manh yếu đuối vậy thôi, chứ thể lực rất tốt. Thật ra lần đầu tiên hai người chơi bóng, Thịnh Như Ỷ đã nhận ra được, nhưng mà đêm nay thật ngoài ý muốn.

Mỗi lần Thịnh Như Ỷ ghẹo, Kha Nhược Sơ không có cách nào trả lời lại, cô nghĩ nghĩ, "Vậy em đi cùng chị."

"Luyện tập cùng chị sao?"

"Em cũng muốn tập thể hình." Sau khi được ngắm toàn bộ thân thể Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ ý thức được, phụ nữ mà có cơ bụng sẽ rất cám dỗ. So với Thịnh Như Ỷ, cô cảm thấy cô như cái cây khô, không sinh sôi nảy nở được.

"Muốn luyện cái nào nha?" Ở dưới chăn, tay Thịnh Như Ỷ lặng lẽ bò lên trên cơ thể Kha Nhược Sơ, cười hỏi, "Chỗ này sao? Để mỗi ngày chị mát xa cho em nhé, chắc chắn phát triển hơn."

"Thịnh Như Ỷ." Đây là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ gọi đầy đủ họ tên Thịnh Như Ỷ.

Thịnh Như Ỷ cười lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó lấp đôi môi Kha Nhược Sơ.

Nụ hôn càng sâu, lòng bàn tay cũng bắt đầu xâm nhập sâu.

"Ưm...." Cả cơ thể Kha Nhược Sơ bị trêu chọc không có sức phản kháng, mặc cho Thịnh Như Ỷ muốn làm gì làm. Dù sao bắt đầu từ tối hôm nay, giữa các cô không còn gì cách trở.

Nhưng hôn thì hôn vậy thôi, chứ hai người còn sức đâu mà làm, ôm nhau nghỉ ngơi.

Xin thông báo bây giờ đã là 2 giờ sáng.

Lúc Thịnh Như Ỷ mở mắt ra, thì phát hiện Kha Nhược Sơ đã ngủ rồi, cô vuốt đầu Kha Nhược Sơ, giọng nói cũng đầy mệt mỏi, "Bảo bối, rửa một chút rồi ngủ tiếp."

Kha Nhược Sơ vừa mệt vừa buồn ngủ, không mở mắt ra nổi.

Cuối cùng trong ý thức mơ màng, cô được Thịnh Như Ỷ kéo đi tắm, sau khi lau khô người, trực tiếp nằm ở trên giường, chưa được vài giây đã ngủ.

Đêm nay, mệt không hề nhẹ.

Giấc ngủ vừa vào giấc say nồng thì đã đến bình minh, Kha Nhược Sơ cảm thấy cô vừa mới ngủ thôi mà đồng hồ báo thức đã vang lên.

Cô mở mắt, buồn rầu chôn mặt vào hõm vai Thịnh Như Ỷ.

Thịnh Như Ỷ cũng thức giấc, nhìn vị trí mà môi Kha Nhược Sơ đặt lên, cô khẽ nói trêu ghẹo, "Hửm, ăn cả đêm rồi còn chưa no sao?"

Chỗ đó có một dấu hôn, hình ảnh cuồng nhiệt đêm qua hiện ra trước mắt, Kha Nhược Sơ bị Thịnh Như Ỷ ghẹo như thế, thẹn thùng dứt khoát kéo chăn phủ lên đầu.

Thịnh Như Ỷ lôi Kha Nhược Sơ ra khỏi cái chăn, nhớ đến dáng vẻ Kha Nhược Sơ nằm ở trên cô, có biết bao nhiêu nhiệt tình, giờ đây dáng vẻ ngây thơ của thỏ trắng đều là giả dối.

Cô cười hỏi, "Nếu sau này có cục cưng, có khi nào em cũng tranh giành với cục cưng không?"

Trước kia, chuyện kết hôn Thịnh Như Ỷ còn chưa từng nghĩ đến, mà bây giờ đã nhắc đến chuyện con cái.

"Chị đừng nói nữa...." Mới sáng sớm, mà mặt Kha Nhược Sơ đã đỏ như mặt trời, chưa kể thức dậy nằm kế bên da kề da với Thịnh Như Ỷ, làm cô xấu hổ không thôi.

Tối hôm qua làm mệt mỏi quá, tắm rửa xong cô đã ngủ mất tiêu, cũng không mặc áo ngủ.

"Ở dưới có khó chịu không?" Thịnh Như Ỷ hôn lên trán Kha Nhược Sơ, quan tâm hỏi.

"Không có." Nói chung là cũng không ổn, hình như bị sưng lên, nhưng cũng không khó chịu lắm, tối hôm qua Thịnh Như Ỷ rất dịu dàng, đối với Kha Nhược Sơ mà nói, đó là một đêm khó quên.

Nhưng mà cả người không có sức lực, tối hôm qua các cô thật sự không tiết chế.

"Thật à?" Thịnh Như Ỷ sợ bản thân ra tay hơi quá, "Để chị kiểm tra xem."

Kha Nhược Sơ khẩn trương, theo bản năng kẹp chân lại, "Không cần."

Thịnh Như Ỷ cười, đưa môi hôn lên vành tai Kha Nhược Sơ, vừa hôn vừa khẽ hỏi, "Đã ngắm trọn vẹn cả cơ thể của chị rồi, ở đó mà còn thẹn thùng."

Kha Nhược Sơ vẫn cảm thấy thẹn thùng với chuyện này, bản thân cô cũng không khống chế được.

Năm phút sau, Thịnh Như Ỷ lần thứ hai tắt đồng hồ báo thức, "Hôm nay, em xin nghỉ nửa ngày đi, ngủ một lát nữa, chị ngủ cùng em."

Kha Nhược Sơ vốn dĩ định đi làm, nhưng mà cô thiếu ngủ trầm trọng, cũng thật sự rất mệt không muốn dậy, cuối cùng đành xin nghỉ nửa ngày.

Kha Nhược Sơ ngủ đủ giấc, cô thức giấc, nheo mắt, nhìn ánh mặt trời xuyên qua bức rèm, nhìn sơ qua, hình như đã giữa trưa.

Dưới ý thức mơ màng, cô sờ sờ bên cạnh, mới phát hiện Thịnh Như Ỷ không có nằm kế bên, đã dậy rồi.

Cánh tay thật sự mỏi.

Kha Nhược Sơ cầm điện thoại.

Bạch Mông đã gửi một cái tin nhắn thật chói mắt

[Ôi mẹ ơi, mẹ mẹ mẹ mẹ ơi, tối hôm qua hai người kịch liệt quá mức nha. Hôm nay còn chưa rời giường.]

Cúi đầu nhìn cơ thể đầy vết hôn, mặt Kha Nhược Sơ nóng lên, lần này Bạch Mông nói không có lố lăng.

Ngồi trên giường một lát, Kha Nhược Sơ mới mặc đồ vào, đi vào nhà tắm rửa mặt.

Dưới lầu trong nhà bếp.

Vang tiếng xắt rau.

Kha Nhược Sơ nhìn thấy bóng dáng cao gầy Thịnh Như Ỷ, mái tóc xoăn dài đã được cột lên, ánh nắng mùa đông bao quanh cả người cô. Thật rực rỡ.

Thầm lặng đến gần, Kha Nhược Sơ mím môi cười, trên mặt còn có má lúm đồng tiền, chỉ cần ở bên cạnh Thịnh Như Ỷ, ở đâu cũng ngọt.

Nghe được tiếng bước chân nhỏ.

Thịnh Như Ỷ, "Thức rồi à? Em ăn đồ ăn lót bụng trước đi."

Kha Nhược Sơ chạy đến xé túi bánh quy, tối hôm qua mệt quá sức, bữa sáng cũng không ăn, lúc này thật sự đói bụng.

"Chị."

"Hửm?"

Thịnh Như Ỷ quay đầu, một miếng bánh quy đã đưa tới trước miệng cô, cô cắn lấy, thấy Kha Nhược Sơ cười, tươi hơn ánh nắng mặt trời... trong đầu lại có suy nghĩ muốn kết hôn.

Kha Nhược Sơ rất đói bụng, ôm túi bánh quy gặm như con chuột hamster.

Thịnh Như Ỷ nhìn cô cười không ngừng.

"Đừng ăn nhiều quá." Thịnh Như Ỷ lau lau vụn bánh quy dính trên khoé môi Kha Nhược Sơ, "Sắp ăn cơm rồi."

"Em ăn một miếng nữa thôi." Kha Nhược Sơ cò kè mặc cả, không cần phải khắc chế bản thân, cảm giác này thật tốt, từ nhỏ đến lớn, cho dù có thích ăn vặt, cô cũng không dám ăn nhiều.

Nghĩ đến việc thời gian này, không thể ở bên nhau mỗi ngày, Kha Nhược Sơ đi bước lên trước, ôm lấy Thịnh Như Ỷ.

Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ đột nhiên làm nũng, "Sao vậy em?"

"Cảm thấy kỳ nghỉ đông dài quá." Kha Nhược Sơ oán niệm, "Tết Âm Lịch còn phải về quê thăm ông bà ngoại, sau đó phải cùng mẹ đi du lịch ở Nhật Bản."

Nhà các cô không có họ hàng nhiều.

Sau khi ly hôn, mẹ cô cũng không muốn tới lui.

Thường khi đến Tết Âm Lịch sẽ về quê thăm ông bà ngoại, rồi sau đó Kha Nhược Sơ cùng mẹ đi du lịch, mỗi năm đều thế, không thay đổi.

Thịnh Như Ỷ nắm được trọng điểm, cố ý xụ mặt, "Cho nên em thì đi chơi, bỏ mặc vợ ở nhà đúng không?"

——-

Tác giả: ôn lại một chút chương 13

Kha Nhược Sơ mang Thịnh Như Ỷ đến một nhà thi đấu thể dục thể thao ở gần trường học, cô thường hay đến đây chơi bóng quần. Đêm nay, vận may của hai người không tồi, mặc dù không có đặt phòng đánh bóng trước, nhưng đến nơi vẫn còn phòng đánh bóng đang trống.

Sau khi thay đồ vận động, Thịnh Như Ỷ từ trong phòng thay quần áo đi ra, cô cầm lấy một chai nước đặt ở trên mặt đất mà uống một ngụm.

Phía sau, có tiếng bước chân.

"Chúng ta bắt đầu đi." Kha Nhược Sơ nói, trong phòng đánh bóng có chút vang tiếng.

Thịnh Như Ỷ quay đầu lại, tay chậm rãi đóng nắp chai lại, ánh mắt rơi ở trên người Kha Nhược Sơ, cũng không dời mắt đi nhìn chỗ khác. Đối phương thay một bộ quần áo vận động bó sát người, áo ngắn quần cũng ngắn, thân hình mảnh khảnh nhưng không gầy, đường cong rất đẹp, đặc biệt là đôi chân....

Lời ít mà ý nhiều.

Nói chung là dáng người rất tuyệt.

"Sao ạ...." Kha Nhược Sơ thấy Thịnh Như Ỷ nhìn cô mà không nói lời nào, nhỏ giọng mà hỏi. Đối phương mà cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, cô có nên hoài nghi quần áo cô mặc có chỗ không thích hợp không.

Ngày thường ở bệnh viện, vì tiện cho công việc, Kha Nhược Sơ đều mặc đồ thoải mái rộng rãi, hơn nữa khung xương của cô lại nhỏ, nên nhìn dáng vẻ có chút yếu đuối mong manh dễ vỡ.

"Bắt đầu đi." Thịnh Như Ỷ cầm lấy vợt bóng, từ từ mà đi đến trước mặt Kha Nhược Sơ, "Hay đi đánh bóng quần à?"

"Thỉnh thoảng ạ." Kha Nhược Sơ lễ phép nói.

Bóng ở trong tay Thịnh Như Ỷ, cô phát bóng cố ý điều chỉnh lực vừa phải, dễ như trở bàn tay Kha Nhược Sơ đã đón được bóng. Cứ đánh qua đánh lại vài lần, Kha Nhược Sơ cảm thấy Thịnh Như Ỷ còn đang nương tay với cô, "Chị, chị không cần nhường em đâu."

Khẩu khí không nhỏ, Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu đánh giá Kha Nhược Sơ, "Nếu thua, em đừng có mà khóc nhè nha?"

Kha Nhược Sơ nghe xong mặt đỏ ửng, cô ngẩng đầu nguỵ biện cho bản thân, "Em đâu có dễ khóc đâu."

Thịnh Như Ỷ cười, cúi đầu đưa mặt đến gần Kha Nhược Sơ, cũng nói lời khiêu khích, "Được nha, vậy chị đây sẽ bắt nạt em."

Sau khi bước qua tuổi 26, Thịnh Như Ỷ rất chú trọng đến việc giữ dáng, thông thường mỗi cuối tuần sẽ đến phòng gym để tập thể hình, đương nhiên thể lực không kém rồi. Nhưng mà trăm ngàn lần cô không thể ngờ, cái người ngày thường nhát như thỏ đế, lúc đánh bóng lại không hề yếu chút nào. Thể lực không thể chê được.