Lấy Lại Sự Rực Rỡ

Chương 6



16

Giọng nói của Tiểu Khương run rẩy:

"Trần Thanh Vận, tôi thực sự đã chịu cô đủ rồi. Chỉ cần cô còn ở đây, tôi sẽ không bao giờ có thể tiến lên được."

Tôi và Tiểu Khương vào công ty cùng năm, trong vòng vài năm, tôi dựa vào biểu hiện nổi bật mà thăng lên làm quản lý của hắn.

Nghiệp vụ của hắn tuy tốt nhưng chưa đủ xuất sắc, hắn vẫn cần đào tạo thêm vài năm nữa trước khi có thể được thăng chức.

Việc kinh doanh của tôi không trùng lặp với hắn, tôi thật sự không hiểu, làm cách nào mình có thể đè đầu hắn được?

Hắn giận dữ nói:

"Người như cô quá sáng chói, cô gần như hoàn hảo trong mọi việc mình làm, điều đó khiến chúng tôi chẳng ra gì cả. Cô có thể đi hỏi, xem có bao nhiêu người trong cả công ty ghét cô?"

"Vì cái gì chứ, rõ ràng làm cùng một công việc, cô đều có thể dễ dàng làm tốt nhất? Người khác chỉ có thể trở thành tấm nền khi họ ở bên cô!"

"Cô lười biếng, khinh thường việc giao tiếp, coi thường cái này, coi thường cái kia, tôi thực sự không hiểu tại sao cô có thể sở hữu được mọi thứ mà chúng tôi muốn một cách dễ dàng như vậy!”

Tôi không ngờ rằng hắn sẽ nhìn tôi như thế này. Hắn không biết trước đây tôi đã thua thảm hại và giờ thì tôi đã thua hắn trong việc lựa chọn đồng bọn mới.

Tôi hỏi, họ đã hứa cho hắn những lợi ích gì?

Hắn quay lại nhìn Chu Dịch Ninh với ánh mắt ngưỡng mộ:

"Tôi sẽ thăng tiến lên một tầm cao mới, lương tăng gấp đôi, với sự chỉ dẫn của anh Chu trong ngành quảng cáo, không lâu sau tôi nhất định sẽ vượt qua cô."

Lâm Tĩnh Tĩnh đưa tay về phía hắn và nói:

"Chào mừng Giám đốc Khương tương lai tham gia cùng chúng tôi."

Sau đó cô ta nhìn tôi với vẻ khiêu khích.

Nhân viên đã chuẩn bị sẵn hợp đồng và ký ngay tại chỗ.

Tôi lại một lần nữa thất bại.

17

Chà, may mắn là tôi đã suy nghĩ thấu đáo hơn.

Tôi lùi lại vài bước, nói với hành lang:

"Mọi người ra ngoài đi."

Nói xong, hai bóng người vụt ra từ góc hành lang.

Một người là Cố tổng, người còn lại là phóng viên đã được mời đến trước đó.

Người phóng viên nhặt chiếc máy ảnh mini từ cửa sổ lên, vẫy tay với tôi và nói rằng mọi chuyện đã được ghi lại.

Chu Dịch Ninh buột miệng hỏi:

"Cô đã làm gì?"

Mặt của Lâm Tĩnh Tĩnh và Tiểu Khương lập tức biến sắc.

Tôi chờ Cố tổng đi đến bên cạnh rồi chậm rãi nói:

"Không có gì, tôi chỉ ghi lại tất cả sự thật vừa xảy ra mà thôi."

Lâm Tĩnh Tĩnh hét ầm lên:

"Cô thật hèn hạ!"

Lời mắng mỏ thật vô lý, rõ ràng là bọn họ hèn hạ trước.

Tôi phản bác:

"Cái này gọi là đối xử với người khác như cách họ đối xử với mình. Bằng chứng ở đây, các người không thể chối cãi được rồi."

"Ngoài ra, hãy rút lại những gì cô vừa nói. Ai nói đã nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa trưởng thành."

“Ngược lại là cô, bao nhiêu năm rồi vẫn chơi lại cái thủ đoạn cũ rích."

Lâm Tĩnh Tĩnh bị tôi làm cho tức giận không biết phải làm sao, cô ta đành lùi về phía Chu Dịch Ninh, nắm chặt tay anh ta.

Cố tổng phá vỡ sự im lặng.

"Tôi có thể làm chứng rằng nhà thiết kế Thanh Vận không đạo nhái. Ngay từ ngày đấu thầu đầu tiên, cô ấy đã gửi cho tôi bản phác thảo mỗi ngày để dự phòng."

Môi Chu Dịch Ninh run run:

"Cái này…..Tôi…"

Có lẽ anh ta chưa bao giờ vô liêm sỉ như vậy trong sự nghiệp của mình.

Tiểu Khương biết sự tình nghiêm trọng, hoảng sợ chạy tới chỗ tôi, lập tức cúi thấp người cầu xin:

"Thanh Vận, tôi sai rồi, tôi chẳng qua chỉ lơ đãng thôi, hãy coi những lời đó là trong cơn tức giận nhất thời của tôi có được không."

Tôi lạnh lùng nhìn hắn không nói gì.

Hành vi của hắn khiến tôi nhớ đến Lâm Tĩnh Tĩnh hồi đó, trong lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Tôi khinh thường nói:

"Muốn tôi tha thứ cho anh thì cứ tự tát vào miệng mình trước mặt bao nhiêu người ở đây đi."

Hắn nghi ngờ nhìn tôi một lúc, nghiến răng nghiến lợi:

"Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, xin hãy để tôi được ở lại trong ngành này."

Một cái tát vào mặt hắn.

Mọi người có mặt đều run rẩy vì tiếng động lớn.

Thấy tôi không phản ứng, hắn tiếp tục tát mặt mình thêm bảy tám cái, mặt lúc này vừa đỏ vừa sưng. Cố tổng đã ngăn anh ta kịp thời:

"Tôi sẽ báo cáo hiệp hội ngành, những người như anh sẽ không bao giờ được tuyển dụng."

Đôi mắt của Tiểu Khương đầy dữ tợn:

"Trần Thanh Vận, cô nói không giữ lời!"

Thấy hắn lại muốn gây rắc rối nên hai nhân viên bảo vệ đã đưa hắn ra ngoài.

Khi đi ngang qua tôi, ánh mắt hắn tràn đầy sự hận thù.

18

Lâm Tĩnh Tĩnh ở một bên vẫn còn sợ hãi:

"Thanh Vận, mọi chuyện đều có thể đàm phán. Chúng tôi có thể hủy bỏ hợp đồng này và thanh toán số tiền bồi thường hợp đồng, xin cô tha cho chúng tôi một con đường sống."

Tôi mỉm cười rồi nói:

"Năm đó, các người đều vì lợi ích của mình, chưa từng có ai nghĩ đến việc cho tôi một con đường sống."

"Chu Dịch Ninh."

Tôi chủ động nói chuyện với Chu Dịch Ninh, anh ta tỏ ra nghiêm nghị.

"Năm đó tôi dạy anh tư duy và kỹ thuật kia, dùng lâu như vậy, anh vẫn còn làm tốt chứ."

Ngôi sao trong ngành quảng cáo, haha, anh ta là người thừa kế từ tôi và đã là người dẫn đầu trong ngành nhiều năm như vậy.

Anh ta có vẻ bình tĩnh:

"Chuyện cũng đã lâu, cô còn nhớ rõ vậy sao."

Đúng vậy, anh ta làm tôi tổn thương quá nhiều, tôi một phút cũng chưa quên.

"Từ giờ trở đi, cái gì nên trả tôi liền để các người trả lại từng chút một."

Tôi quay người rời đi.

Lâm Tĩnh Tĩnh kêu lên:

"Trần Thanh Vận, đừng bắt nạt người khác quá đáng!"

Tôi không quan tâm đến họ:

"Ngày mai nhớ xem tin tức!"

Cố tổng và phóng viên theo tôi ra ngoài.

Nhưng tôi nghe thấy tiếng gầm bùng nổ của Chu Dịch Ninh:

"Trần Thanh Vận, về mọi phương diện, cô đều hơn người khác nhưng không người đàn ông nào có thể chịu đựng được cô cả!"

Tôi dừng lại và trả lời:

"Anh không phải đại diện cho đàn ông trên toàn thế giới đâu.”