Lấy Mạng Đổi Quãng Đời Còn Lại

Chương 4: Giới hạn



Edit: Ânn

Beta: IW, Sà.

__________

“An Tiểu Bắc, em đang làm cái quái gì vậy?” Trình Phóng đá văng cánh cửa nhà kho, hô hấp không ổn định, vô cùng kích động.

Nhìn thấy Trương Duy Duy bên cạnh, Trình Phóng nhanh chóng đi đến cởi trói cho cô rồi khoác áo của mình lên người cô. Trương Duy Duy mỉa mai nhìn Trình Phóng: “Tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu!”

An Tiểu Bắc chỉ im lặng ngồi một bên, không nói câu nào, đôi mắt vô hồn giống như người đã chết. Trình Phóng đột nhiên sững sờ, không biết nên làm gì trước tình huống này?

Trương Duy Duy đang bị trói, An Tiểu Bắc thì hồn xiêu phách lạc, liên lạc với số điện thoại đe dọa mà An Tiểu Bắc để lại, tất cả mọi chuyện đều được sáng tỏ. Trình Phóng rất sợ, không biết nên xử lý chuyện này thế nào. Anh không muốn liên lụy đến người vô tội là Trương Duy Duy, càng không muốn nhìn An Tiểu Bắc hủy hoại cuộc đời như vậy.

Hết bấm gọi 120 rồi lại buông xuống, Trình Phóng quyết định trước tiên phải giải quyết chuyện trước mắt… Anh muốn nói chuyện với Trương Duy Duy một chút, anh phải cứu được An Tiểu Bắc, không từ mọi thủ đoạn, bằng bất cứ giá nào cho dù có phải tự hủy hoại đời mình.

“Duy Duy, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?” Trình Phóng cởi trói cho Trương Duy Duy, đỡ cô sang một bên, lấy áo khoác của mình khoác lên người cô.

“Anh muốn tôi bỏ qua cho cậu ta sao? Trình Phóng, tôi không biết anh lại là người đa tình đến vậy đấy.” Giọng nói Trương Duy Duy đầy vẻ châm chọc.

“Duy Duy, chuyện này là tôi không đúng, nhưng làm lớn chuyện này lên cũng không phải là cách tốt. Cô ra điều kiện đi, tôi nhất định sẽ làm được.” Trình Phóng không còn chút sức lực nào mà để ý đến An Tiểu Bắc, người đang giống như tượng gỗ bên cạnh anh.

An Tiểu Bắc hoàn toàn không biết chuyện này đã kết thúc như thế nào, đến lúc cậu tỉnh dậy thì đã ở trong bệnh viện rồi. Mặc dù có người theo dõi ở cửa phòng nhưng đó cũng không phải là cảnh sát. An Tiểu Bắc không quan tâm đến những thứ này, người mà cậu muốn gặp không có ở đây, những người khác có khác gì đâu. Sau ngày hôm đó, Trình Phóng không xuất hiện nữa, An Tiểu Bắc dưỡng thương xong lại được đưa về nhà, về ngôi nhà mà chỉ có một mình cậu.

An Tiểu Bắc không đi tìm Trình Phóng, có một số chuyện nên để cho nó kết thúc như thể nó chưa từng tồn tại.

An Tiểu Bắc cũng không rời khỏi thành phố, chỉ là không sống ở chỗ cũ nữa, cậu dời đến sống gần công ty, ừ, cậu đã chuyển sang công ty mới, ven thành phố, trong khu công nghiệp mới xây. Chỗ này cách thành phố khá xa, tựa như bỗng nhiên không còn liên quan đến cuộc sống ban đầu nữa. Giống như được trở lại nhiều năm về trước, lúc cậu vẫn chưa gặp Trình Phóng, một mình An Tiểu Bắc sống một cuộc sống bình lặng.

Nếu như hôm đó, An Tiểu Bắc không tham gia buổi họp báo kia thì có lẽ chuyện này vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Có lẽ An Tiểu Bắc sẽ tìm thấy một người yêu mới, cũng có thể sẽ kết hôn với người phụ nữ nào đó rồi sinh con.

Thế nhưng, có ai biết được tương lai xa vời kia sẽ không xảy ra những chuyện ngoài dự tính chứ. Hôm đó, buổi họp báo vẫn chưa kết thúc nhưng An Tiểu Bắc đã sắp xếp xong xuôi mọi việc nên cậu rời đi trước.

Ở cửa hội trường, An Tiểu Bắc nhìn thấy Trương Duy Duy và Trình Phóng đã ba năm chưa gặp, theo bản năng cậu chỉ biết lẩn trốn.

Thành phố này rất lớn, cho nên dù đã qua ba năm, An Tiểu Bắc vẫn chưa bao giờ gặp lại Trình Phóng. Sau ngày hôm đó, bọn họ lặng lẽ rút lui khỏi cuộc sống của đối phương, ai cũng ngầm hiểu rằng sẽ không tìm gặp người kia nữa.

Không đúng, thật ra bao năm qua An Tiểu Bắc vẫn luôn đợi và đã đợi rất lâu, cho dù Trình Phóng có gọi cảnh sát đến cũng không có vấn đề gì. Khi cậu bắt cóc Trương Duy Duy, cậu cũng không có ý định bỏ đi.

Thế mà dù cho Trình Phóng và Trương Duy Duy có quên đi chuyện ngày hôm đó hay không, họ cũng không xuất hiện nữa. An Tiểu Bắc cũng lặng lẽ rời khỏi mối quan hệ với Trình Phóng, hủy hết những phương thức liên lạc giữa cậu và anh, càng không muốn nghe thấy tin tức nào về anh và cô.

Tuy vậy, thế giới vẫn nhỏ bé biết bao, An Tiểu Bắc không ngờ Trình Phóng sẽ đến gần đây, đây hoàn toàn không phải là phong cách của Trình Phóng. Nhưng mà, ba năm trôi qua, không có gì là không thể thay đổi. An Tiểu Bắc châm một điếu thuốc, nhìn Trình Phóng đang ôm một đứa bé mềm mại, Trương Duy Duy đi bên cạnh anh. Một nhà ba người hạnh phúc đến dường nào. Hóa ra dáng vẻ Trình Phóng kết hôn sinh con là như vậy à.

An Tiểu Bắc cảm thấy cậu không buồn như cậu đã nghĩ, vì vậy cậu từ tốn nhìn Trình Phóng và Trương Duy Duy rời đi, một mình yên lặng hút xong điếu thuốc rồi cũng lên xe trở về. An Tiểu Bắc nghĩ thế giới này vẫn sẽ tiếp tục như vậy dù cho không còn ai cả. Trở về nhà, An Tiểu Bắc tắm rửa xong rồi xuống phòng bếp dưới nhà ăn cơm, sau đó mang theo tâm trạng tản bộ một vòng, trở về nhà tắm thêm lần nữa rồi mới lên giường.

Vậy mà làm thế nào cũng không ngủ được.

Nơi ở hiện tại của cậu rất yên tĩnh, có thể nhìn thấy ánh sao li ti, không giống như những ánh đèn sáng rực mà cậu đã ngắm trước đây. Đây từng là lúc Trình Phóng thích nhất, nhưng tiếc là bây giờ chỉ còn một mình An Tiểu Bắc mà thôi.

Cứ như vậy, An Tiểu Bắc bất chợt nhớ đến Trình Phóng. Vẻ mặt mỉm cười cưng nựng đứa trẻ của Trình Phóng lúc chiều hiện rõ trước mắt cậu, An Tiểu Bắc không khỏi đau lòng.

Hóa ra ba năm này không phải là không đau, chẳng qua là vì giấu kín trong lòng. Cứ ngỡ sẽ từ từ bớt đi, dẫu sao cũng đã qua 1000 ngày nhưng không ngờ rằng những đau đớn kia lại bị Trình Phóng kéo ra, mạnh mẽ tràn đến. An Tiểu Bắc không thở được, cứ trằn trọc trở mình trên giường, chứng mất ngủ đã không xuất hiện suốt hai năm, giờ đây như đang xảy ra và không có dấu hiệu dừng lại.