Lấy Người Em Từng Yêu

Chương 1



Trong ánh đèn mờ ảo, hai mắt Đan Linh chẳng còn thấy gì, hai chân vô lực quỵ xuống, toàn thân cô nóng như lửa đốt, cứ vặn vẹo thân mình. Gã đàn ông trạc ngoại tứ tuần to béo bên cạnh vừa đỡ Đan Linh vừa ỡm ờ:

– Anh đã nói em bao nhiêu lần rồi, đừng có uống say như thế!

– Nóng… nóng quá…

Đan Linh níu chặt cánh tay gã đàn ông, cơ thể không theo ý muốn khó chịu vô cùng. Đôi môi đỏ mọng mấp máy bày ra một vẻ xuân tình trên khuôn mặt kiều mị khiến nơi nào đó của gã đàn ông bành trướng đến hết chịu nổi.

Gã ta cất giọng khàn khàn, nựng nịu cô gái xinh đẹp trong vòng tay đang mất ý thức:

– Ừ… anh biết rồi, mình vào đây nghỉ một lát nào em!

Có trời mới biết trong đầu gã đang thầm biết ơn tay đàn em cam đoan thuốc tốt đến mức nào!

Đạp chân mở cánh cửa phòng khách sạn, Kim Hồng Bảo không thể nào chờ đợi hơn được nữa. Gã vốn dĩ là giám đốc công ty xuất nhập khẩu Kim Anh, cũng là sếp trực tiếp của Đan Linh. Thèm khát cô đã lâu, nhân buổi tiệc tối nay, một ly rượu vang và một viên thuốc tiên là xong.

Gã lục tục cởi quần, hai mắt sáng quắc nhìn cô gái trẻ quằn quại mặt mũi đỏ hồng trên giường. Bất ngờ, một cú đạp từ đâu giáng xuống đầu khiến gã lập tức bất tỉnh nhân sự, đến chửi cũng không kịp.

– Anh Vũ, may mà chúng ta không đến trễ!

– Đem con dê già này vứt cho đám chó dưới kia!

Chủ nhân của cú đạp quay sang nhìn người đàn ông vừa cất lên âm thanh lạnh lẽo, ngạc nhiên hỏi:

– Thật thế hả anh?

Ánh mắt sắc lạnh như ở địa ngục băng trì liếc qua, tay vệ sĩ Lê Quốc Huy nín bặt. Một lời đã buông, ngàn voi không thể kéo được. Lê Quốc Huy vác lão dâm tặc lên vai rời khỏi phòng, cùng ba người nữa đem lão đến chuồng năm con béc giê đang sủa nhặng bên dưới.

Phạm Hoàng Vũ nhíu mày, đáy mắt dâng lên nỗi xót xa. Tại sao Đan Linh lại lâm vào hoàn cảnh này?

Lê Đan Linh nằm trên giường, cơ thể nóng bức đến nỗi cô bắt đầu tự cởi bỏ những gì vướng víu trên người, miệng liên tục kêu nóng, thứ nóng của dục vọng gần như không có cách nào giải tỏa. Vốn dĩ đã quen cảm giác bốc hỏa khi ở gần cô gái này, Phạm Hoàng Vũ muốn cho bản thân thêm một lần buông thả mà tiến lại gần. Chỉ cần được nhìn thật gần, thật gần là đủ rồi.

– Vũ… Hoàng Vũ… anh Vũ…

Cơ thể đàn ông lập tức chấn động, tưởng như có luồng sét đánh dọc sống lưng. Phạm Hoàng Vũ sững sờ. Đã sáu năm trôi qua, Đan Linh cũng đã có người yêu. Tại sao… tại sao trong lúc mất ý thức, cô lại kêu tên anh? Không phải… cô không yêu anh sao?

– Anh Vũ… em nóng…

Không hề nhìn thấy Phạm Hoàng Vũ, mắt Đan Linh vẫn đang nhắm. Khuôn mặt trong cơn mê loạn dưới tác dụng của xuân dược khiến Đan Linh như đóa hoa nở rộ, xinh đẹp đến mê đắm lòng người. Hoàng Vũ họng khô lưỡi đắng, vô tri vô giác nắm lấy tay Đan Linh, một lực ôm chặt cô vào lòng.

Chỉ ôm đương nhiên là không đủ, Đan Linh như con rắn quấn lấy Hoàng Vũ, mắt vẫn nhắm hờ liên tục rên rỉ:

– Anh Vũ… giúp… em… khó chịu…

Ực! Tiếng nuốt nghẹn khô khốc. Liệu có kẻ mang thân đàn ông nào chịu nổi trong hoàn cảnh này? Người con gái mình say đắm suốt sáu năm trời đang rên rỉ tên mình trong cơn kích tình không lối thoát!

Cạch! Tiếng chốt cửa phòng vang lên, ngay sau đó, Hoàng Vũ ôm Đan Linh trở lại giường. Cô muốn anh, là cô muốn anh!

Hoàng Vũ lưu luyến rời khỏi cơ thể Đan Linh, đôi mắt tối như biển đêm nhìn vết máu hồng còn dính trên đùi cô. Tấm ga trắng vương vài vệt máu đỏ. Dù không cần nhìn những dấu vết này, ngay khi anh bị tấm màng kia ngăn lại, anh đã biết mình làm gì. Điều anh lo sợ nhất, chính là Đan Linh hận anh, đau khổ vì anh. Nhưng thà là như vậy, anh cũng không hối hận.

Hôn nhẹ bờ môi yêu kiều, khuôn mặt Đan Linh toát lên vẻ thỏa mãn, Hoàng Vũ lau người cho cô, ôm cô vào lòng. Đã sáu năm, tại sao trái tim anh vẫn cứ đập loạn trước cô, ngày trước đã vậy, bây giờ cũng vẫn vậy, mặc cho cô lạnh lùng với anh? Vầng trán thanh tú lấm tấm mồ hôi, Đan Linh dụi đầu vào ngực anh, vô thức như đứa trẻ con. Hoàng Vũ nở nụ cười cưng chiều, cắn nhẹ hai má hồng hồng vỗ về Đan Linh. Chắc chắn khi Đan Linh tỉnh dậy, cô sẽ khóc. Anh rất sợ cô khóc, nhưng anh vẫn không thể nào kiềm chế được. Có những thứ, một khi đã thử qua rồi, chắc chắn không thể nào ngừng lại. Dù phía trước chờ đợi anh có là quỷ môn quan đi chăng nữa!

—–

Ánh nắng mùa xuân hôn nhẹ lên tấm rèm trắng mờ, không gian bừng lên ánh sáng của một ngày mới. Toàn thân đau nhức như bị ai dần, tôi khẽ nhăn mặt, mơ màng mở mắt. Trước mắt tôi, là khuôn ngực trần của một người đàn ông! Chưa kịp hốt hoảng, tôi lập tức chấn động. Phạm Hoàng Vũ! Là anh ta. Tại sao… tại sao lại là anh ta? Tại sao lại là hoàn cảnh này?

– AAAAAA…. Khốn nạn! Khốn nạn! Huhuhu…

Tôi điên cuồng gào khóc, kéo tấm chăn lên người che đậy cơ thể nhức mỏi, hạ thân đau đớn, mặc kệ thân thể đàn ông trần truồng hiện ra ngay bên cạnh. Đập tay vào người Hoàng Vũ, cơ thể yếu ớt của tôi như chẳng còn sức. Chỉ để tôi làm vậy ba cái, cánh tay to khỏe lập tức ngăn tôi lại. Phạm Hoàng Vũ mặt dầy không hề e ngại vùng dậy, đanh mặt quát:

– Cô làm cái gì thế?

– Anh… anh cưỡng h.iếp tôi… tôi sẽ kiện anh!

– Có cần tôi cho cô xem lại video xem ai là kẻ chủ động không?

– Anh… anh còn quay lại video sao? AAAAA… khốn kiếp!

Mặt đỏ tía tai tôi chui vào chăn khóc ấm ức. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao tôi không nhớ gì hết? Tôi lần mò trong ký ức. Tối qua công ty Kim Anh mở tiệc chiêu đãi đối tác ở khách sạn, ông Bảo giục tôi ra mời đối tác một ly, còn nói xong việc tôi có thể ra về. Tôi đã uống ly rượu vang đó. Chuyện sau đó, tôi không còn nhớ gì hết. Có lẽ nào… trong rượu có thuốc? Là ai, ai đã bỏ thuốc tôi?

Phạm Hoàng Vũ lừ mắt:

– Tôi không làm thế liệu cô có chịu tin tôi không?

– Dù có là thế thì anh cũng không được phép… tôi đã bị ai đó bỏ thuốc. Hay… kẻ đó là anh hả?

Phạm Hoàng Vũ điên tiết giật lấy chăn, kéo tay tôi lên. Tôi luống cuống vội giữ chặt lấy chăn che cơ thể. Khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đến từng đường nét của Vũ đối diện đôi mắt đỏ hoe của tôi. Anh ta đanh giọng:

– Tôi không phải là hạng người đó. Cô hỏi gã béo đầu hói của cô đi!

Ông Bảo là kẻ gây ra chuyện này sao? Tôi vốn biết lão là một con dê già, không ngờ lão lại rắp tâm hãm hại tôi. Nghe Vũ nói vậy, tôi buộc lòng phải tin anh ta. Lâu nay lão Bảo vẫn thường nhìn tôi bằng ánh mắt như hồ đói rình mồi, tôi đã định hết tháng này xin nghỉ việc, vậy mà… ly rượu kia là thứ cuối cùng tôi còn nhớ.

Phạm Hoàng Vũ thở hắt ra, vài giây sau anh ta nhếch nhẹ khóe miệng đểu giả:

– Mà Linh này… cô nghĩ cô là ai để tôi phải chuốc thuốc cô?

Vũ buông tay tôi ra, mặc lại quần áo, thái độ ung dung điềm tĩnh. Tôi ấm ức cắn chặt môi nhìn anh ta, đến khóc cũng không khóc nổi.

– Anh đã khinh tôi như thế, tại sao anh lại… lại…

– Cô nhớ lại xem đã van xin tôi thế nào đi!

– Dù có là thế… tất cả chỉ vì tôi bị thuốc… anh…

– Tôi đâu có biết. Tôi là đàn ông, đàn bà có là Thị Nở dâng đến miệng tôi cũng chén tất!

Đồ… quỷ sứ sống bằng thân dưới! Thật không còn gì để nói! Tôi nhìn lại ga giường, vết máu kia là bằng chứng rõ ràng nhất đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

– Cô yên tâm. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Phạm Hoàng Vũ nhàn nhạt cất lời. Anh ta mặc kệ thái độ căm hờn của tôi, cầm điện thoại lên tay:

– Đọc cho tôi số của cô. Yên tâm đi, tôi sẽ không biến mất như cách của cô đâu.

Tôi cắn chặt môi, uất ức đến tím đen cả mặt mũi, hai tay run run hận không thể cầm dao đâm chết Phạm Hoàng Vũ. Cướp đời con gái của tôi, sau đó ép tôi lấy anh ta sao? Thế nhưng… sâu trong lòng, trái tim tôi vẫn cứ reo vui. Tôi hận chính bản thân mình, cơ thể bất động khiến chiếc chăn che chắn đôi gò bồng đào liền rơi xuống, vội hốt hoảng kéo lại nhưng không kịp trước đôi mắt của tên đàn ông trước mặt. Phạm Hoàng Vũ không che giấu thái độ, liếm nhẹ môi ra vẻ thèm thuồng:

– Đêm qua… mạnh mẽ lắm!

AAAA… Tôi ném cái gối vào anh ta. Khốn kiếp…

– Anh biến đi, cút ra ngoài cho tôi mặc quần áo!