Lấy Người Em Từng Yêu

Chương 22



Vũ gật gù, hàng mày cau nhẹ anh nói:

– Theo tôi cần hỏi họ lịch trình di chuyển hôm đó, hỏi riêng mỗi người để xem về sự thống nhất trong câu trả lời. Nếu bọn họ có người sửa máy thì cần có lúc hoạt động một mình. Sửa máy như vậy mất bao lâu?

Anh Duy dành vài giây tính toán, sau đó trả lời:

– Không quá lâu, chỉ độ mười lăm hai mươi phút, thùng trộn gắn với máy bằng khung sắt đỡ, chỉ cần dùng búa, kìm, tuốc nơ vít là có thể điều chỉnh lại khung được.

– Vậy anh tiến hành hỏi họ đi!

Anh Duy gật đầu, thở hắt một hơi đứng dậy. Tôi và Vũ đi theo anh Duy về xưởng sản xuất nằm ngay phía sau phòng khách. Các công nhân vẫn đang miệt mài bên các loại máy cơ khí khác nhau phục vụ nhiều nhu cầu trong cuộc sống con người mà những cơ sở chuyên về thiết bị đó không đáp ứng được, họ buộc phải tìm đến xưởng của chúng tôi để thỏa mãn đòi hỏi riêng.

Anh Duy gọi ba người thợ giao hàng hôm đó, bọn họ ngơ ngác tập trung lại. Chú Việt lo lắng, nheo nheo mắt hỏi:

– Duy có việc gì lại gọi ba người chúng tôi vậy? Chẳng lẽ cháu nghi ngờ chú với hai bạn này sao?

– Chú thông cảm… việc này là nguyên tắc thôi ạ.

Anh Duy ái ngại nói, vẻ mặt lạnh lùng Vũ trả lời:

– Nếu ông thấy sợ thì người đầu tiên chúng tôi nghi ngờ là ông đấy!

Ba người họ lập tức giương ánh mắt dè chừng nhìn Vũ. Trong số họ chỉ có chú Việt biết Vũ là chồng tôi bởi đám cưới hôm đó gia đình tôi mời chú, còn hai người thợ trẻ thì không. Chú ấy bực bội nói:

– Cậu thì biết cái gì… tôi làm việc ở đây từ ngày cái xưởng này mới chỉ là cái lán, công ty gặp nạn thế này tôi là người đau hơn bất cứ ai!

Vũ không trả lời, khuôn mặt anh là một vẻ lạnh băng. Chính tôi cũng nhiều lần bị vẻ mặt này của Vũ dọa dẫm, lúc này chỉ nhìn anh e dè nói:

– Anh Vũ… về lý thì thế nhưng về tình thì…

Vũ quay sang anh Duy nói:

– Bắt đầu hỏi họ được chưa? Tôi, anh và Linh, chúng ta mỗi người hỏi một người rồi cùng xem xét.

– Được, chú Việt, chú ra góc cây bàng kia cháu hỏi, Linh hỏi Quân còn Vũ… anh hỏi anh Toàn giúp tôi.

Vũ gật đầu, ba người thợ nghe sắp xếp của anh Duy tỏ vẻ khó chịu theo ba người chúng tôi đi về ba hướng. Quân năm nay mới hai ba, vừa trẻ trung vừa to cao vạm vỡ nên thường xuyên là người được giao mấy việc khuân vác. Tôi cùng Quân bước về gốc cây xoan, nhẹ giọng tôi hỏi cậu ta:

– Cậu kể cho tôi lộ trình hôm ấy giao máy từ xưởng đến nhà xây của bọn họ đi!

Quân hướng mắt về phía hai người kia, thái độ cậu ta có chút bồn chồn không qua được mắt tôi. Xem ra… việc tách bọn họ để hỏi là cực kỳ hiệu quả, chưa gì dấu hiệu đã được thể hiện rõ mồn một rồi.

– À… hôm ấy anh Toàn lái xe, em được chú Việt giao ngồi ở thùng xe canh máy sợ đi đường xóc nó lăn mất mà không biết. Chú Việt với anh Toàn ngồi ở trên, em ngồi sau bên cạnh máy. Chị đừng nghi em đấy nhá, em ngồi cạnh máy chứ không làm gì nó đâu!

– Được rồi… quãng đường di chuyển bao xa, đi mất bao lâu, có ngừng ở đâu không?

– Ừm… khoảng bảy cây, đi mất bốn lăm phút… đúng lúc tắc đường, hôm ấy mãi mới xong máy nên tầm sáu giờ nhóm em mới khuân máy đi.

– Thế cậu có rời cái máy lúc nào không?

– À… hình như có hai lần… tại tắc đường quá nên em nhảy xuống đi vệ sinh với làm bi thuốc lào ven đường!

Mắt tôi sáng lên, chi tiết này cực kỳ quan trọng. Đi vệ sinh thì nhanh thôi nhưng đốt thuốc lào thì chắc hẳn không nhanh được.

– Cậu đi vệ sinh lúc mấy giờ, hút thuốc lào lúc mấy giờ, mất bao lâu?

– Em chẳng nhớ được… chắc nhanh thôi… độ năm mười phút gì đấy!

– Cậu hút thuốc lào với ai, với hai người kia à?

– Không… có mình em… hai người kia hình như vẫn ở xe.

– Lúc giao máy thì sao, cậu có thấy máy có gì khác không hả?

– Ui… máy bọc kỹ lắm em biết thế nào được? Việc của em là khuân máy thì em biết khuân máy thôi!

Tôi nheo nheo mắt nhìn Quân thêm lần nữa, cũng đã ghi âm lại lời cậu ta rồi, lúc này cảm thấy đã đủ nên cho cậu ta trở về vị trí. Anh Duy và Vũ cũng đã hỏi xong, ba người chúng tôi quay trở lại phòng khách.

Anh Duy tóm tắt lại việc hỏi cung chú Việt:

– Chú Việt nói hôm đó chú ấy với anh Toàn ngồi trên, Quân ngồi sau canh máy. Lúc đó đường tắc xe có dừng lại vài lần, ba người cũng bỏ xe một lúc, không nghi ngờ gì hết đến nơi cứ thế bàn giao máy thôi.

Nghe vậy tôi gật gù đồng tình nói:

– Vâng… Quân cũng nói với em như thế anh ạ, có vẻ không có gì khả nghi, tuy nhiên cậu ta có lúc bỏ máy đi hút thuốc lào… tầm năm mười phút… không biết có đủ thời gian cho thủ phạm sửa máy không?

– Toàn khai với tôi, xe dừng lại mười lăm phút, anh ta không rời xe lúc nào cả nhưng chú Việt có lúc rời xe đi giải quyết nỗi buồn.

Tôi nhìn Vũ, ngạc nhiên nói:

– Vậy là có sự khác biệt trong lời khai của Quân và anh Toàn về thời gian xe dừng. Hơn nữa, khoảng thời gian đó hoàn toàn có thể sửa máy được phải không anh Duy? Thời điểm đó, có lẽ cả ba người đều có khả năng gây chuyện anh ạ, nếu họ không bắt tay nhau làm thì một người thôi cũng được phải không?

– Về lý thì cần mười lăm phút nhưng còn bao bọc các kiểu… khả năng là khó.

– Nếu như họ bắt tay nhau làm… thì sẽ được phải không?

Thắc mắc của Vũ làm tôi và anh Duy đều sững lại, khẽ thở dài một tiếng. Đúng là như vậy, nếu muốn sửa máy trong hoàn cảnh như vậy, không thể một người có thể ra tay mà bắt buộc phải là cả ba người. Bởi lẽ, máy được bao bọc kỹ lưỡng, nếu ai đó cố ý mở tung ra thì khi bọc lại người khác sẽ phát hiện ra ngay, hơn nữa… một người cũng không thể tự tin xử lý một mình với một chiếc máy nặng như vậy trong một khoảng thời gian ngắn. Không còn nghi ngờ nữa… muốn thay đổi kết cấu máy, nếu không phải là phía chủ thầu xây dựng thì… chỉ có thể là cả ba người bọn họ.

Anh Duy nuốt một ngụm nước bọt bất lực nói:

– Suy đoán của Vũ là hợp lý nhất, cũng khiến chúng ta có cái nhìn rõ hơn về việc này. Dù không muốn nghĩ là cả ba người họ nhưng… một người hay hai người đều không thể làm được. Phía chủ thầu xây dựng… cũng không loại trừ, tuy nhiên bọn họ không sợ công an điều tra, điều đó cho thấy… khả năng cao là người của ta. Dù đau lòng nhưng không còn suy luận nào khác.

Vũ gật đầu. Việc ép bọn họ khai ra sẽ dễ dàng hơn khi đối tượng nghi vấn dồn cả về bọn họ. Anh nheo mắt trấn an anh Duy:

– Tôi sẽ thay anh ép bọn họ phải khai! Anh và bọn họ có mối thâm tình, việc này… dùng tình cảm không làm được!

Tôi nghĩ thầm, chủ quán bar như Vũ hẳn là quen với những việc này, Vũ chắc chắn sẽ ép được bọn họ nhận tội. Chỉ là, lòng tôi cứ nặng nề trước những gì anh làm. Nhóm người của Vũ từ bên ngoài chạy rầm rập vào trong xưởng, chỉ một loáng thôi, mặt mũi ba người kia tím tái, run rẩy sợ hãi khai nhận tất cả. Chiều tối hôm đó, ba người bọn họ trên đường đi giao hàng bị nhóm người của Diễn An chặn lại. Hám món tiền của bọn Diễn An, ba người ấy nghe lời bọn họ, chỉ thay đổi kết cấu một chút nhằm mục đích biến máy của Sao Việt trở nên nguy hiểm, để sáng hôm sau người của Diễn An chụp ảnh lại loan tin nói xấu Sao Việt trên mạng, nào ngờ sự tình lại bị đẩy đi xa như thế khi xảy ra rủi ro hại đến người thợ xây kia, suốt từ lúc biết tin dữ bọn họ cũng bị dằn vặt lương tâm không ăn không ngủ được. Chú Việt bơ phờ mặt mũi, vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi trước pháp luật, chỉ biết quỳ xuống van xin chúng tôi:

– Duy… cháu nể tình chú cống hiến ở Sao Việt bao lâu nay… cháu tha cho chú… đừng giao chú cho công an… có được không cháu ơi!

Duy thở hắt ra, lòng anh cũng đang đau nhưng anh không thể không tức giận trừng mắt với chú ta:

– Chú nghĩ cái gì… chú tham món tiền cỏn con mà bán đứng anh em… bán đứng danh dự… cháu chịu, cháu không cứu chú được, chú lên công an mà biện bạch!

– Ông chứng minh được bọn Diễn An đứng đằng sau thì tội của ông sẽ được giảm đi đấy!

Vũ lạnh lùng nói, chú Việt chỉ ngồi phịch xuống đất, cơ thể gầy guộc ngẩn ngơ tiếc nuối, hai hàng nước mắt chảy dài. Nhóm người của Vũ nhanh chóng chia nhau áp giải ba người kia về công an phường Đông. Nhìn theo ba người họ nhục nhã cúi mặt rời khỏi cổng, tôi tin bọn Diễn An kia thừa đủ thông minh để không sợ những lời khai của ba người này, cũng tin bọn họ lợi dụng sự tức giận của nhóm thợ xây cùng việc người thợ xui xẻo bị tai nạn, đổ dầu vào lửa hãm hại Sao Việt đến cùng. Quả là một mũi tên trúng rất nhiều đích! Bọn khốn nạn không còn từ gì để nói!

Vũ hướng mắt theo ba kẻ phản phúc, anh đanh giọng, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ căm phẫn:

– Bọn người Diễn An kia… không đánh rắn dập đầu thì không xong!

– Anh muốn làm gì?

Duy sốt sắng hỏi Vũ, cả về tuổi tác và về kinh nghiệm đối phó với những chuyện này anh đều không thể bằng Vũ, dù anh căm bọn chúng lắm nhưng chắc hẳn anh cũng chưa nghĩ ra cách.

Vũ bất giác nhìn về tôi làm cơ thể tôi nóng ran lên, anh buông lời:

– Anh hỏi em gái anh đi!

Khóe miệng khẽ cong Vũ quay người, vẫy tay ra hiệu để nhóm đàn em chẳng thua kém giang hồ rút lui. Anh Duy ngẩn ngơ nhìn theo Vũ, quay sang tôi đang như lên cơn sốt dở nóng dở lạnh trước thái độ của Vũ, anh hỏi:

– Em và anh ta… lúc này là thế nào?

Tôi lúng túng đỏ mặt đáp, tránh ánh mắt tò mò của Duy:

– Chẳng thế nào cả! Em và anh ta kết thúc từ lâu rồi anh cũng biết mà!

– Ừ… thế nên hôm nay anh ta xuất hiện anh cũng ngạc nhiên lắm, xem ra… anh ta nặng tình với em chứ không phải như mẹ nói đâu!