Lấy Người Em Từng Yêu

Chương 29



Không để tôi nghĩ ngợi nhiều hơn Vũ mím môi cười bế tôi vào nhà tắm, để dòng nước ấm áp bao phủ hai cơ thể. Trước cảnh xuân bày ra trước mắt, vật đàn ông gân guốc lại thức tỉnh đòi hỏi, Vũ xoay lưng tôi lại, bàn tay lớn ôm trọn hai trái đào kích thích. Ngại ngùng tôi để anh tách hai chân, sau một lực tiến vào, nhịp nhàng luận động, tôi cùng anh tận hưởng thứ ái tình chân thực nhất. Từng cú thúc mạnh mẽ từ phía sau làm cơ thể tôi chìm đắm trong khoái cảm, hai chân phải cố gắng lắm mới có thể không quỵ ngã, đầu óc mờ mịt, lâng lâng tận hưởng hạnh phúc mà tôi và anh phải trải qua bao khó khăn mới được bên nhau…

Được bao phủ trong vòng tay Vũ, tôi chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy chợt cảm nhận được mùi thức ăn trong bếp bay vào mũi. Có người chăm sóc dù tôi đã hứa sẽ chăm sóc cho người ta, tự nhiên lại cảm thấy xấu hổ tôi liền vùng dậy. Cơ thể vẫn còn trong trạng thái không một mảnh vải, tôi mặc vội bộ đồ thun mềm bước ra.

Tấm lưng cao lớn đang quay về tôi, bàn tay đang đảo nhanh trên chảo nóng nhìn cũng có vẻ chuyên nghiệp, tôi cười cười bước đến, vòng tay ôm lấy eo Vũ, má áp vào lưng anh trêu chọc:

– Xem ra em sắm được đầu bếp xịn phục vụ em rồi!

– Hồi ở Pháp anh từng làm phục vụ trong nhà hàng.

Vũ nhàn nhạt giải thích. Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Nhị thiếu gia của Kim Thành Phạm Hoàng Vũ nhưng anh lại lựa chọn con đường khó khăn gian khổ để đi. Có lẽ cũng vì… mâu thuẫn của anh và ông Nam khiến anh không muốn nhận sự hỗ trợ khổng lồ từ gia đình. Xây dựng được những gì như ngày hôm nay anh có, so với Kim Thành chẳng là gì nhưng cũng là quá giỏi. Chút xót xa dâng lên khi nghĩ đến những ngày vất vả, tự nhiên tôi lại buột miệng nói:

– Ba anh… cũng rất thương anh… đừng cố chấp nữa!

Vũ có chút khựng lại, anh xoay người, hơi cúi nhìn tôi ánh mắt ấm áp anh nói:

– Một vài điều quãng thời gian qua anh đã nhớ lại, ông ấy muốn anh về Kim Thành từ lâu rồi không phải chỉ vì việc anh bị cảnh sát điều tra.

Tôi gật đầu, cảm thấy thời gian đúng là phương thuốc diệu kỳ, mọi điều trong trí não anh rồi sẽ hồi phục hoàn toàn, chỉ là… nghĩ đến quãng thời gian bị anh quên lãng trong lòng không rét mà run. Nhanh tay tôi bưng hai đĩa mỳ Ý đặt lên bàn ăn, cảm thấy bụng sôi lên mới nói:

– Thế mà cũng gần mười hai giờ rồi… ngủ như chết!

Vũ phì cười ngồi xuống đối diện tôi, anh gật gù:

– Làm chuyện đó… rất mất sức.

Tôi hơi khó hiểu liền hỏi:

– Sao… nhìn anh phởn thế hả? Có mỗi em là mệt ý! Mà anh vừa xuống dưới kia mua đồ à… món này không có trong tủ?

– Ừ, có sao đâu. Muốn cho em thưởng thức tay nghề đầu bếp nhà hàng một chút!

Ánh mắt nhìn tôi có chút trêu chọc, tôi cười hỏi:

– Hồi đó anh làm đầu bếp cơ à?

– Làm mọi việc… học và làm, dễ mà!

Tôi hơi bĩu môi cười, nhớ đến quãng thời gian “buôn rượu” mà anh nói, có lẽ cũng hào hùng lắm. Món ăn Vũ làm đúng là ngon thật, tôi lợi dụng cơ hội liền nói:

– Tay nghề thế này là vượt trình của em rồi… từ giờ phong cho anh làm bếp trưởng luôn nhá!

– Có gì là khó… anh muốn… bù đắp cho em.

Tia xót xa trong mắt Vũ làm tôi bất giác tủi thân, khẽ cúi mặt tôi nói nhỏ:

– Thôi… chuyện cũ… cho qua đi. Lúc ấy… cũng vì em khó khăn với anh quá… giống như là sự uất giận không muốn chấp nhận sự thật anh không thể nhớ ra em… nhưng… dù anh có không nhớ em thì… chẳng phải anh vẫn chọn em sao?

Tôi gượng cười mà sống mũi lại cay xè, lấy giấy ăn chấm lên mắt, giơ ngón tay hình like cổ vũ nịnh nọt:

– Ngon lắm ý… ngày nào cũng được ăn món chồng nấu thì yêu chồng nhất luôn!

Vũ phì cười lắc đầu bất lực trước cách nịnh bợ của tôi, anh gật đầu nói:

– Ngày nào cũng nấu cho vợ ăn. Yên tâm đi.

– Hì hì… nói vậy thôi… em muốn chăm sóc cho anh mà…

Vũ không trả lời, một hồi anh nhàn nhạt nói:

– Việc kinh doanh bar… anh sẽ dừng lại.

Tôi ngỡ ngàng trước quyết định của Vũ. Không kinh doanh bar nữa thì…

– Anh sẽ về Kim Thành.

Không thể nói là tôi không vui trước quyết định này của Vũ, thế nhưng bao năm anh không nghe lời ông Nam, cuối cùng… chỉ vì tôi mà anh quyết định như vậy… có phải không? Có chút áy náy tôi gượng cười cúi mặt nói:

– Vậy… thì tốt rồi… chắc chắn… ba mẹ sẽ rất vui anh ạ.

– Anh chỉ cần một người vui là đủ.

Câu nói cùng ánh mắt của người trước mặt làm tim tôi thoáng reo lên, xúc nốt gắp mì kết thúc bữa ăn, miếng giấy ăn đã được ai đó đưa đến lau cái miệng nhồm nhoàm màu cam.

– Có cần nuốt vội thế không? Nghẹn bây giờ!

Đỏ mặt tôi xấu hổ bào chữa:

– Ai bảo anh làm ngon quá hả?

Tôi bê hai chiếc đĩa về vòi rửa, vòng tay phía sau ôm trọn lấy cơ thể mềm mại, bàn tay ấm áp xoa lên chiếc bụng phẳng, Vũ cúi xuống áp má vào má tôi nghẹn giọng:

– Anh không muốn… con chúng ta phải chịu oan ức nữa. Kim Thành là một nơi an toàn, lúc này anh cần sự an toàn, vì… anh đã có em.

Cứ thích nói mấy câu làm người ta xúc động khóc mất rồi, tôi rửa nhanh đĩa, lau vội nước mắt xoay người hôn chụt lên môi Vũ, ánh mắt lấp lánh nhìn anh như đồng thuận với quyết định của anh tôi nhẹ giọng:

– Ba mẹ thương anh… những gì ba anh tạo dựng cả đời cũng vì các con… nếu có thể lựa chọn điều tốt nhất… thì mình nên chọn… cuộc đời ngắn ngủi, cũng chẳng phải trò đùa.

Vũ gật nhẹ, anh còn nói thêm:

– Không chỉ mình anh về Kim Thành… có người cũng nên về cùng anh đấy!

– Ơ… em thì có liên quan gì chứ?

– Có chứ, rất liên quan!

– Sao Việt nhiều việc lắm… chắc em không về cùng anh được đâu!

Hơi ngại ngùng trước ánh mắt của Vũ tôi đẩy anh khỏi người mình, bước đến tủ lạnh lấy hoa quả ra bàn gọt. Anh muốn tôi bỏ Sao Việt về Kim Thành với anh, việc này có phần hơi sốc với tôi. Tổng công ty lớn như Kim Thành chắc hẳn cũng sẽ có nhiều quy tắc, tôi khá thích tự do nên hơi ngại.

– Anh dự định mở một công ty nhỏ trực thuộc Kim Thành chuyên về rượu. Những năm gần đây Kim Thành đã hướng đến kinh doanh đa lĩnh vực nhưng cũng chưa thực sự tiến hành. Thế nên, tuy là về Kim Thành nhưng vẫn là thế giới riêng của anh, làm trợ lý cho anh như vậy em thoải mái chứ?

Tôi ngỡ ngàng, không ngờ Vũ lại có quyết định như vậy. Nếu được làm trợ lý cho anh, hàng ngày ở bên anh thì còn gì vui hơn? Tôi gật gật tủm tỉm nói:

– Em cũng không nghĩ anh mở riêng công ty thế đâu, em cứ tưởng anh về làm phó tổng như anh Lâm chứ?

– Không… hơn nữa anh cũng không thích cạnh tranh với anh em mình, anh em cùng xây dựng thì tốt hơn là đạp nhau để vượt lên, chẳng để làm gì.

Mỉm cười tôi đồng ý với Vũ, anh em để giúp đỡ, để bảo vệ nhau mới là anh em, còn tư tưởng cạnh tranh thì đúng là xấu hổ cho hai tiếng anh em. Làm việc dưới trướng sếp tổng Phạm Hoàng Bách nghe thì có vẻ không hay nhưng có sao đâu, đều là người một nhà cả. Hơn nữa, tôi tin đế chế rượu mà Vũ xây dựng cho Kim Thành sẽ khiến Kim Thành có thêm một hướng phát triển khi thị trường cạnh tranh ngày càng khốc liệt.

– Ba nói với em có gì thì gọi điện cho ba, từ lúc anh về không biết ba đã biết chưa anh nhỉ?

– Ba biết rồi… nhờ có ba nên anh mới có thể về sớm hơn, cũng như bên công an không dồn ép.

Vũ khẽ lắc đầu thở hắt ra, có thế nào anh vẫn là con của ba anh, được ông che chở bảo bọc là điều mà anh có muốn hay không thì cũng nên đón nhận.

– Vâng… vậy chúng ta cũng nên cảm ơn ba… với cả… nên nói với ba về quyết định của anh phải không?

– Ừ. Trưa mai cả nhà họp mặt anh sẽ nói. Chiều nay em có đến Sao Việt không, anh đưa em đi.

– Em có, sáng nay gọi điện xin nghỉ nhưng cũng đang đợt bận nên chiều em phải đến thôi. Vụ Sao Việt bị hại không biết anh có nhớ không?

– Ừm… để anh nhớ dần… giờ mọi thứ trong đầu hơi rối…

– Không sao… cứ từ từ anh ạ. Từ hôm ấy anh Duy cũng tìm cách truy ra kẻ đứng sau mà chưa được, anh lại gặp chuyện nên anh ấy không dám chờ anh, chỉ tự mình tìm. Bọn Diễn An một mực phủ nhận… việc này dù bọn họ làm hay không bọn họ cũng phủ nhận chứ ngu gì mà khai ra anh nhỉ?

Vũ không trả lời, tôi không muốn anh mệt óc nên không nói tiếp, chỉ giục anh:

– Giờ anh nghỉ ngơi đi, em tự đến công ty được. Mấy ngày vừa rồi anh đâu có bình thường… người gầy rộc cả đi… nhìn mà xót!

– Anh không sao… Em có muốn nghỉ không hay đi luôn?

– Giờ mới gần một giờ… em nghỉ thêm nửa tiếng nữa rồi đi. Chiều anh có việc gì không… Em nghĩ anh cứ nghỉ đi nhé, việc để sau!

Vũ mỉm cười, anh không trả lời, chỉ bước lại gần, cúi xuống bế bổng tôi lên tay. Khẽ quẫy chân tôi lúng túng nói:

– Này… anh muốn… chết à? Ba lần rồi đấy! Còn vừa ăn xong!

– Sao đầu óc em đen tối thế nhỉ? Anh ôm em không được à?

Tôi bĩu môi lườm Vũ một cái, chịu yên để anh bế tôi về giường, không quên trêu chọc:

– Anh cứ cho em ăn ngon lại không cho em vận động rồi sau này không bế nổi em là cái chắc!

– Đến lúc đó rồi tính!

Bó tay luôn! Trong vòng tay Vũ tôi dụi mặt vào ngực anh, cảm nhận bình yên tràn ngập từng hơi thở. Vũ vì tôi… vì tôi mà anh từ bỏ quãng đời tự do bay nhảy không thiếu phần kích thích mà với tính cách của anh có lẽ đó không chỉ là con đường kiếm tiền mà còn là đam mê. Vì tôi mà anh muốn yên bình, muốn về với nơi bình yên nhất anh có để đem cho tôi sự yên tâm. Tôi còn có thể nào không hạnh phúc trước quyết định ngày hôm nay của anh? Tôi không biết ý định này anh nhen lên từ bao giờ, có lẽ không phải là một vài khoảnh khắc, không phải vài giây phút bột phát mà có thể ngay từ lúc anh không nhớ ra tôi anh đã yêu tôi, đã nghĩ cho tôi để tính đến quyết định này rồi…