Lấy Người Em Từng Yêu

Chương 38



Sáng thứ hai, tôi bất ngờ khi nghe Vũ trầm mặc thông báo sau cuộc điện thoại từ tổng công ty Kim Thành:

– Bách gửi đơn xin từ chức.

Cảm thấy ái ngại trước thông tin này tôi bặm môi lắc đầu nói:

– Kẻ đứng sau vẫn chưa tìm được, bực mình thật anh ạ, hắn hành động không có sơ hở, lũ người kia một mực khẳng định là chú ấy, còn có cả bằng chứng đoạn ghi âm lời chú ấy nói nữa.

– Chuyện đã là vậy anh không nể nang nữa, chiều nay anh sẽ đưa chuyện của Linh Đan ra công an. Lúc trước anh sợ kẻ ra tay đúng là Bách thì anh không nỡ để chú ấy dính vào pháp luật, thế nhưng đến lúc này anh khẳng định không phải chú ấy, cũng cảm thấy có lỗi với chú ấy.

Tôi gật đầu đồng tình, nghĩ thế nào lại nói:

– Hôm trước không phải vì em tức giận mà nói là vợ chồng anh Lâm làm đâu, em nghi bọn họ đấy anh ạ, tại sao bà Lan lại biết kẻ bị nghi là Bách chứ?

Vũ lắc đầu nói:

– Tin đồn này có trong Linh Đan từ chính bọn gây chuyện, không thể nào dẹp được, nếu quan tâm đến tình hình Linh Đan thì sẽ nắm được.

Tôi chưa kịp trả lời Vũ, điện thoại của anh bỗng reo vang. Gạt nút nghe anh nhíu mày trả lời:

– Mẹ ạ?

– …

– Mẹ đừng làm thế, con không thay vị trí của ai hết! Mẹ tìm chú ấy về đi!

Vũ bực bội ngắt máy, ném điện thoại ra bàn. Tôi nghe qua cũng đoán được bà Thanh nói gì với anh, khẽ thở dài một hơi trách móc:

– Chú Bách cũng thật là… tức giận một cái là chẳng còn nghĩ đến ai nữa… Đùng đùng bỏ đi như thế thì tổng công ty phải làm sao chứ?

Vũ lắc nhẹ đầu thở hắt ra nói:

– Chú ấy muốn bàn giao lại tất cả cho anh. Khi nào anh lên làm tổng giám đốc thì chú ấy sẽ chủ động liên lạc.

– Ban nãy mẹ gọi cho anh để nói vậy à anh?

– Không… ba gửi mail cho anh chuyển lời Bách. Mẹ chỉ gọi khuyên anh nhân cơ hội này lên nắm quyền thôi… Nếu anh đồng ý, chiều mai trong cuộc họp cổ đông mẹ sẽ tuyên bố trao hết cổ phần cho anh.

– Vậy anh…

– Anh sẽ không đồng ý.

Vũ nhắm mắt lại, anh không nói gì thêm nữa, chỉ vùi đầu vào công việc. Thời gian này những cây nho đầu tiên đã cho trái, Vũ có dự định vào tỉnh H một chuyến nhưng tôi không muốn đi vì đúng vào dịp thích hợp để tôi đến bệnh viện làm IVF. Tôi chẳng có tâm trạng nào để đi đâu hết, chỉ mong sớm có thể thực hiện thủ thuật mong con. Vũ chiều tôi, mọi chuyện trong kia anh chỉ quản lý từ xa.

Cuộc họp cổ đông diễn ra trong sự ấm ức của bà Thanh, vì lẽ bà ấy mặc kệ ý của Vũ, đứng lên tuyên bố chuyển số cổ phần của bà ấy ở Kim Thành cho anh, đồng thời đề xuất anh lên làm tổng giám đốc thay thế tổng giám đốc Phạm Hoàng Bách vừa xin từ chức. Hội trường chưa kịp vỗ tay thì Vũ đã tuyên bố anh không nhận số cổ phần của mẹ, cũng không lên nắm quyền.

– Linh, mẹ bó tay với thằng Vũ rồi. Chiều nay nó làm mẹ chết đứng như Từ Hải, nó tuyên bố sẽ không nhận số cổ phần của mẹ, cũng khẳng định sẽ không bao giờ lên nắm quyền tổng giám đốc… Sao nó lại ngu thế hả con? Mẹ đến chịu nó rồi đấy! Con nói với nó đừng bao giờ gọi mẹ là mẹ nữa!

Tôi nghe bà Thanh gọi điện than thở trách móc trong chua xót mà chỉ biết thở dài. Con người Vũ một khi đã quyết điều gì là nhất nhất vững chắc không gì lay chuyển, cũng như cách anh dành tình yêu cho tôi, bao nhiêu năm vẫn son sắt một lòng. Nói anh ngốc liệu có phải là quá đáng không đây?

Sau đó ba ngày, cuộc họp cổ đông lại diễn ra vì không thể để Kim Thành không có người lãnh đạo. Bao nhiêu hoạt động cùng mọi quyết định lúc này đều phải đóng băng, ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của cả tổng công ty cũng như những thông tin bất lợi làm giá cổ phiếu đi xuống. Cuộc họp này Vũ không xuất hiện, anh tắt điện thoại, cùng tôi đến bệnh viện Phụ sản bắt đầu công cuộc điều trị cần nhiều nghị lực để đón con yêu đến với thế giới này.

Chị bác sĩ tư vấn cho vợ chồng tôi nhẹ nhàng giải thích:

– Thủ thuật IVF gồm có năm bước: kích thích buồng trứng, chọc hút trứng, tạo phôi, chuyển phôi và thử kết quả. Quá trình này có thể sẽ gây đau đớn cho người vợ, chúng tôi sẽ cố gắng giảm tối đa sự khó khăn cho bệnh nhân.

– Tỉ lệ thành công… là bao nhiêu phần trăm vậy bác sĩ?

Tôi e dè hỏi, dù đã tra cứu khắp nơi và tin tưởng nơi này chúng tôi mới đến nhưng tôi vẫn muốn nghe chị ấy trả lời. Chị bác sĩ dịu giọng trấn an tôi nói:

– Tỉ lệ đậu thai còn phụ thuộc nhiều yếu tố, em đừng quá lo lắng, hai vợ chồng em cũng còn trẻ, hơn nữa chị đã đọc hồ sơ của cả hai, chẩn đoán sơ bộ khả năng sẽ trên sáu mươi phần trăm, đó là một tỉ lệ tốt.

Tôi khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm nhận cái xoa vai đầy ấm áp của người bên cạnh, tự nhiên lại mỉm cười gật đầu, bao lo lắng trong lòng tạm thời lắng xuống. Chúng tôi làm các thủ tục cần thiết, chú ý ghi nhớ các mốc thời gian mà bác sĩ đưa ra để thực hiện từng bước trong quy trình rồi ra về.

Về đến nhà, Vũ vừa mở điện thoại không bao lâu đã có tiếng chuông. Anh lau bàn tay đang thái thịt bò vào khăn giấy, gạt nút nghe:

– Ba ạ… kết quả họp cổ đông chiều nay thế nào hả ba?

– Mày chẳng coi ai ra gì thế à, sao mày biến mất tăm mất tích không liên lạc được thế hả?

Âm giọng quát to của ông Nam làm tôi đang rửa rau phụ bếp gần anh cũng nghe được. Vũ nhàn nhạt đáp lời:

– Vợ chồng con có việc quan trọng, ba thông cảm cho vợ chồng con đi!

– Ba cũng chịu mày đấy. Chiều nay thằng Lâm được mẹ mày đề cử, thế quái nào tỉ lệ ủng hộ chỉ có 10%, không đạt, giờ Kim Thành vẫn chưa có ai lãnh đạo cả, mày có thương ba mẹ thì chín giờ sáng ngày mai mày xuất hiện trong buổi họp khẩn mà lãnh trách nhiệm đi!

– Ba thuyết phục thằng Bách là được!

– Ba cũng có liên lạc được với nó đâu, nó nhắn ba khi nào mày lên làm tổng giám đốc thì nó mới xuất hiện đấy!

– Cái thằng, dỗi gì mà dỗi lâu thế, cứ như trẻ con!

– Trẻ con cái gì, nó muốn trốn đi du lịch với vợ con nó mấy năm thì có! Ba chịu chúng mày, giờ ba già rồi!

Ông Nam than vãn rồi ngắt máy. Tôi chẳng biết phải nghĩ sao, chỉ mặc kệ coi như không biết gì hết, giờ điều tôi quan tâm không phải là Kim Thành hay Linh Đan mà chỉ là một thiên thần của riêng tôi, hơn nữa… tôi muốn quan tâm thì người đang khéo léo tẩm ướp thịt bên cạnh tôi cũng không khiến.

Bữa tối sau đó mấy ngày, vừa gọt táo tôi vừa nhẹ giọng hỏi Vũ, cảm nhận thái độ của anh từ chiều nay cáu kỉnh hơn mọi khi:

– Bên công an đã có kết quả điều tra chưa anh?

– Có rồi.

Vũ bực bội thở ra một hơi, nhắm mắt lại lắc đầu, sắc mặt đen kìn kịt. Tôi ngạc nhiên lập tức hỏi:

– Kẻ nào gây chuyện vậy hả anh?

– Là mẹ đấy! Đến điên mất thôi! Chẳng hiểu mẹ nghĩ cái gì… Anh bực quá không muốn nhìn thấy mẹ luôn, nếu mẹ có tìm đến đây em đừng có mở cửa đấy! Chẳng lẽ lại kiện cho mẹ biết thế nào là lễ độ!

– Mẹ… là mẹ sao… trời đất!

Tôi tròn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Tôi vẫn biết bà ấy xấu tính nhưng không ngờ lại còn bày trò thâm hiểm như thế nữa. Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, tôi nên nghi ngờ bà ấy từ sớm thì hơn. Bà ấy ghê gớm thâm độc chẳng khác nào con rắn, từng một lần bà ấy bịa kết quả để nói đứa con trong bụng tôi không phải là con Vũ, tôi đúng là kẻ ngốc khi quên mất điều này trước những ngọt nhạt cùng cảm giác muốn xóa bỏ hận thù với bà ấy. Thế nên việc bà ấy làm lần này chẳng có gì quá đáng ngạc nhiên cả. Tôi thở phù một hơi cho thoát cơn nóng nực bực tức, gật đầu nói:

– Vâng, em cũng bó tay trước những hành động của mẹ, hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế… thực ra mẹ làm mọi chuyện cũng là vì anh thôi nhưng có thế nào vẫn không thể chấp nhận được!

Câu chuyện còn dang dở tôi đã nghe có tiếng chuông gọi cửa. Vũ đoán ngay người đến là bà Thanh, anh nói:

– Em mặc kệ cho mẹ bấm chuông đi, chán thì tự về, anh không muốn gặp!

Nói xong Vũ ném lại miếng táo ăn dở, bước về phòng ngủ. Tôi không nỡ để bà Thanh đứng đó, có thế nào bà ấy vẫn là mẹ đẻ của anh, cuối cùng đành bước ra mở cửa. Vừa gặp tôi bà ấy đã lao vào nhà, la khóc om sòm mặt mũi giàn giụa nhìn vừa thương vừa giận:

– Vũ… Vũ ơi… con tha cho mẹ đi con… mẹ làm vậy cũng chỉ vì con thôi! Con biết mẹ thương con lắm mà con ơi!

Vũ đóng chặt cửa phòng ngủ nên bà ấy chỉ có thể gõ cửa bên ngoài van vỉ. Anh nhất nhất không chịu mở, tôi đành khuyên bà ta:

– Mẹ… mẹ ra phòng khách ngồi uống nước, cứ kệ anh ấy, rồi anh ấy cũng sẽ nguôi giận thôi mẹ!

– Linh, mẹ chỉ biết mong con khuyên chồng con giúp mẹ… con là người hiểu chuyện… mẹ thương con, thương thằng Vũ nhất trên đời… mẹ làm thế cũng chỉ vì hai con thôi… con cũng hiểu phải không con?

Cảm giác ghê tởm muốn hất bàn tay đeo nhẫn ngọc đang níu lấy khuỷu tay tôi khỏi người nhưng tôi cũng đành nín lại gượng cười khuyên:

– Mẹ nghe con… anh ấy có thế nào vẫn là con mẹ, cũng như mẹ có thế nào vẫn là mẹ của anh ấy, mẹ đừng khóc nữa, cứ bình tĩnh!

– Ừ… mẹ nghe con… huhuhu… Vũ ơi… con tha cho mẹ đi con… huhuhu…

Bà Thanh rấm rứt vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi bước ra phòng khách chờ đợi. Tôi rót nước, gọt hoa quả mời bà ấy, để bà ấy ngồi xem tivi chứ chẳng biết phải nói gì. Bà ấy mắt nhìn tivi nhưng tai cứ dỏng lên nghe ngóng xem Vũ có ra khỏi phòng không. Cuối cùng đến gần mười một giờ cửa phòng ngủ vẫn im lìm, bà ấy chán nản đành đứng dậy nói:

– Thôi… mẹ về đây, chắc nó không tha thứ cho mẹ con ạ… các con làm cha làm mẹ rồi sẽ hiểu lòng mẹ… con khuyên chồng con giúp mẹ Linh nhé!

– Vâng… muộn rồi mẹ về nghỉ đi, con sẽ khuyên anh ấy, sớm muộn anh ấy cũng sẽ quên chuyện này thôi mẹ!

Tôi đóng lại cánh cửa căn hộ, bước đến gõ cửa phòng ngủ nói:

– Mẹ về rồi, anh còn trốn trong đó đến bao giờ nữa hả?

Vũ mở cửa phòng rồi lại nằm vật ra giường, nhìn thái độ đó là tôi hiểu anh giận tôi không nghe anh mà tiếp mẹ. Tôi cười cười bước đến, mặc kệ ánh nhìn giận dỗi của anh khuyên giải:

– Anh còn nhớ cái lần mẹ đổ oan cho em về đứa con đầu tiên của mình chứ? Trong đời em chưa bao giờ hận ai như hận mẹ lúc ấy, nhưng rồi… em nghĩ cho anh… em tha thứ. Mẹ… có thế nào… vẫn là mẹ anh à!