Lấy Người Em Từng Yêu

Chương 4



Vũ lễ phép đón chén trà từ tay ba tôi, nheo mắt cười nói:

– Con cảm ơn chú!

Nói xong anh ta quay sang tôi, giọng điệu ngọt ngào làm tôi nổi da gà:

– Linh, trà thơm lắm, em cũng uống đi!

– À… tôi không quen uống…

Bà Thanh chau mày tỏ ý không hài lòng:

– Ơ con bé này… tôi tôi cái gì? Anh Vũ xưng hô thế rồi còn không sửa đi, cứ như người xa lạ thế, bác nghe nói ngày trước hai đứa cũng quen biết nhau mà!

Vũ cười cười quay sang mẹ nói:

– Không sao đâu mẹ, em ấy còn lạ con nên chưa quen thôi ạ. Trước lạ sau quen thôi mà!

Ba tôi cười hà hà:

– Cái Linh đổi ngôi xưng hô đi là vừa! Ba với mẹ con già thế này rồi còn xưng hô anh em, nói gì đến giới trẻ chứ!

– Vâng…

Tôi nhìn cái nhướng mày rất nhẹ của Vũ, bất giác nuốt ực một ngụm nước bọt đáp lời. Câu chuyện qua lại một hồi về thời tiết chính sự thì đi vào việc chính. Hai nhà đều tán thành, hai con đều nguyện ý, hôn sự sẽ diễn ra sau hai tuần nữa, kịp để từ mai bắt đầu đi phát thiếp mời. Cuộc đời tôi… từ lúc này chính thức gắn kết với Phạm Hoàng Vũ sao? Cảm giác trong lòng, nếu không phải tức giận thì lại có gì đó mãn nguyện âm ỉ khó giải thích khiến tôi bực chính mình. Tôi không thể phủ nhận, trong sâu thẳm… tôi vẫn yêu Vũ, có thể đó gọi là thứ tình yêu đơn phương ngu ngốc không lối thoát của tôi.

– Ngày mai chúng mình đi đăng ký kết hôn nhé em?

Tôi giật thót mình khi Vũ đề nghị, cả ba người trong nhà đều vui vẻ tán thành:

– Đúng rồi, đám cưới là phải xong xuôi thủ tục rồi mới trọn vẹn, ngày mai hai đứa tiến hành luôn đi!

– Ơ… có sớm quá không ba mẹ?

– Sớm cái gì mà sớm? Đã quyết ngày cưới rồi thì giấy tờ cho xong đi chứ con!

– Cứ thế nhé Linh!

Tôi còn có thể từ chối sao? Đành bất lực gật đầu, nhìn Vũ khẽ cong môi tôi chẳng biết trong đầu anh ta nghĩ cái gì nữa. Hai mẹ con Vũ về rồi, ba mẹ tôi mừng đến không khép được miệng, trong đầu hai người nghĩ tôi một bước lên tiên, chẳng còn lo lắng gì nữa. Suốt đêm tôi trằn trọc, nghĩ đến việc chính thức thành vợ thành chồng với Phạm Hoàng Vũ trong lòng chẳng biết cảm xúc nào thắng thế.

Ngày cưới cuối cùng cũng đến, Phạm Hoàng Vũ bảnh bao trong bộ vest chú rể sánh bước cùng tôi đi chúc rượu. Anh ta tỏ vẻ rất hợp tác, chính xác là cực kỳ hào hứng, khuôn mặt rạng rỡ đã đẹp lại càng đẹp khiến tôi ngỡ ngàng, trong đầu là vô số câu hỏi. Vũ đang hạnh phúc có phải không? Anh ta vui vì lấy tôi đến vậy sao? Tôi lắc đầu không sao trả lời được.

Tôi cùng Vũ bước đến bàn em trai út cùng cha khác mẹ của anh ta. Người này có tên Phạm Hoàng Bách, là tổng giám đốc đương nhiệm của Kim Thành. Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp mặt trực tiếp anh ta bởi vợ chồng anh ta sống bên ngoài, nghe nói rất hiếm khi về biệt thự nhà ông Nam. Tôi không khỏi ngỡ ngàng, anh ta quả thực rất đẹp như người làm trong nhà Vũ miêu tả nhưng có thế nào tôi vẫn cảm thấy Vũ thuận mắt hơn.

Em dâu Vũ cũng là vợ Bách có tên Kiều Anh đang mang bầu đứa con đầu lòng, bụng cô ấy lúc này đã khá lớn rồi. Thấy tôi cùng Vũ đến cô ấy chủ động rót chai nước ngọt màu đỏ sóng sánh như rượu vào ly nhưng không chỉ cho cô ấy mà cả chồng. Tôi không khỏi buồn cười trước sự cẩn thận của cô ấy. Kể ra đúng là khác người thật, nhưng mà… tôi thích!

– Anh Vũ chị Linh, vợ chồng em chúc anh chị hạnh phúc, chúc chị dâu sớm bầu bí như vợ em nhé!

Bách nâng ly nước ngọt cụng ly với Vũ, anh ta nhếch miệng trêu:

– Ai chứ chú thì tôi không dám mời rượu!

– Chồng em không uống được rượu anh Vũ tha cho nhá! Nãy giờ uống với phụ huynh cho phải phép thôi ạ!

Kiều Anh cười cười đứng dậy nói với Vũ, sau đó nâng ly nước ngọt, chủ động cụng ly với tôi.

– Em cũng chúc anh chị hạnh phúc, sớm sinh quý tử!

Dù mới thoáng gặp nhưng tôi cảm thấy Kiều Anh dễ gần vui vẻ chứ không như Ngọc Lan vợ anh Lâm anh cả của Vũ. Lan tỏ vẻ thân thiện với tôi, có điều trong câu nói cứ có gì đó xéo xắt khiến tôi lạnh toát sống lưng, chỉ muốn tránh xa.

Đám cưới mệt nhoài xong xuôi, tôi thay đồ cô dâu mặc lại váy mềm bước lên chiếc xe hơi trắng sang trọng của Vũ. Suốt hai tuần qua, thái độ của Vũ đối với tôi… cứ như là hổ rình mồi khiến tôi chột dạ. Anh ta không có động thái “thả dê”, chỉ giữ khoảng cách với tôi nhưng đáy mắt anh ta cứ như có lửa ẩn nhẫn, bất giác tôi họng đắng lưỡi khô nghĩ linh tinh. Đêm nay… là đêm tân hôn của tôi và anh ta sao? Tân hôn thực ra đã diễn ra rồi nhưng lúc đó tôi chẳng biết gì cả, đêm nay rõ ràng hoàn toàn khác!

– Em vào hiệu thuốc mua que thử thai đi, anh ở đây chờ, chỗ này không bỏ xe được!

Cái… cái gì? Vũ vừa gọi tôi là… em xưng anh sao? Tôi nuốt ực một ngụm khô khốc. Từ sau hôm gặp gỡ hai bên gia đình ấy, tôi và Vũ hầu như chẳng nói với nhau câu nào, có nói thì nói trống không, hôm nay… tự nhiên lại nhẹ nhàng ngọt ngào, có phải để chuẩn bị cho một đêm tân hôn không đến nỗi xa cách không đây?

– Mua… que thử làm gì?

– Chẳng phải em nói từ hôm ấy cần nửa tháng để biết kết quả à? Anh sợ làm gì ảnh hưởng đến con!

Má ơi… người đâu mà cẩn thận thế không biết? Cẩn thận thế mà liều mạng lao vào con gái nhà người ta chẳng biết thế nào, đúng là… bó tay!

– Tôi biết rồi, anh chờ tôi một lát! À… tôi chỉ mua que thử thai thôi đấy, bao cao su anh tự đi mà mua!

Người tôi vô thức nóng ran khi nói những lời như vậy, Vũ tủm tỉm cười, gật đầu nói:

– Anh biết rồi, em có thấy anh bảo em mua không? Chúng ta… không cần thứ đó!

– Không… ai bảo anh thế! Tôi không đồng ý đâu!

– Thì mình chẳng làm rồi, sợ gì nữa?

– Sợ có thai chứ sao? Tôi chưa muốn có thai với anh! Lúc này là quá sớm anh hiểu chưa?

– Có càng mừng, em không thấy ai cũng chúc thế à?

– Kệ người ta, họ có phải là mình đâu mà hiểu. Được rồi, anh không mua thì tôi mua!

– Mua cũng không dùng!

– Anh… tôi mua thuốc uống vậy!

Vũ cau mày, bàn tay lớn tóm lấy khuỷu tay tôi đau điếng, đôi mắt sắc chiếu thẳng vào khuôn mặt nhăn nhó của tôi.

– Bỏ… bỏ tay ra… đau!

– Em uống đi, uống đi rồi biết hậu quả phải gánh thế nào!

– Anh…

Vũ đe dọa tôi một câu, bực bội buông tay tôi ra, hừ một tiếng. Chẳng lẽ… anh ta muốn có con với tôi thật sao? Đã cấm đoán thế rồi thì… tôi làm sao có thể mua rồi uống thuốc tránh thai khi anh ta như cai ngục của tôi đây? Trong cuộc hôn nhân này, phần nhiều là sự ép buộc mà tôi chẳng thể nào hiểu nổi. Tôi gật đầu, đẩy cửa xe bước ra ngoài.

Khi tôi đem túi que thử vừa mua từ hiệu thuốc quay lại, Vũ đã đánh xe hơi lên phía trên, có lẽ do công an tuýt còi không cho dừng xe ở đây. Tôi buộc phải cuốc bộ một đoạn trên đôi giày cao gót. Thấy tôi tiến lại, Vũ mở cửa xe bước về phía tôi. Bất ngờ một chiếc xe hơi chệch tay lái lao thẳng về tôi, ngỡ ngàng tôi đứng chết trân, chẳng kịp phản ứng. Trong giây phút tưởng chừng bị chiếc xe đâm trúng, tôi thấy mình được bàn tay cứng chắc đẩy mạnh tôi về phía sau, người thay thế vị trí của tôi không ai khác chính là Vũ.

Rầm!

Cơ thể cao lớn của Vũ choàng lên phần mui xe rồi ngã lăn xuống đất. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đến ba giây!

– Vũ!

Tôi như kẻ điên hét tên Vũ, lao đến ôm lấy cơ thể xây xát vết thương, máu từ khắp nơi chảy ra, nhiều nhất là ở đầu. Hai bàn tay tôi nhuốm đỏ bởi máu. Vũ mơ màng, biết tôi an toàn đôi môi anh khẽ nở một nụ cười rồi lịm đi. Ôm chặt lấy Vũ, tôi gào lên, nước mắt tuôn rơi như mưa:

– Anh Vũ… mở mắt ra đi! Huhuhu…

Chiếc xe gây tai nạn đã chạy mất từ lúc nào, để lại tôi nước mắt như thác lũ ôm người đàn ông trong bộ vest chú rể. Hôm nay… là ngày cưới của chúng tôi kia mà. Tại sao lại xảy ra cớ sự này? Vũ vì tôi… vì tôi mà hi sinh thân mình… Tại sao… tại sao anh lại ngốc nghếch như vậy?

Chẳng biết tôi làm cách nào mà có thể bước theo cáng đẩy đưa Vũ vào phòng cấp cứu, chỉ biết từ lúc tôi thẫn thờ chờ đợi, linh hồn tôi đã theo anh vào tận trong phòng phẫu thuật mất rồi. Tôi nghe láng máng các bác sĩ nói anh bị chấn thương sọ não… nếu không may mắn có khả năng phải nằm thực vật suốt đời.

Gục đầu chờ đợi anh ở bên ngoài, bà Thanh vẫn không ngừng chì chiết tôi, chưa lúc nào bản chất của bà ta lộ ra hết bên ngoài như lúc này nhưng tôi lại cảm thấy bà ta mắng tôi vô cùng đúng:

– Tao nghe người ta nói rồi, tại mày… tất cả là tại mày khiến con trai tao như vậy! Nếu mày không ưỡn ẹo đi lại như sắp ngã thì nó có rời xe ra với mày, có cứu mày để chịu tai nạn thay mày không? Mày là con sao chổi, là con sát chồng! Nó chưa một ngày được làm chồng mà đã bị mày hại chết rồi! Mày có biết tao ngăn nó thế nào nó vẫn quyết lấy mày không? Nếu không vì nó yêu mày từ sáu năm về trước, nhất nhất không lấy ai ngoài mày thì tao có cho phép mày làm dâu cái nhà này không? Vậy mà… Vũ ơi… con ơi… sao con lại ngu dại cưới một con đàn bà sát chồng thế này hả con?

Tai tôi ù ù nghe chẳng rõ, chỉ biết ngóng đợi từng giây cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Vũ yêu tôi… từ sáu năm về trước sao? Nếu anh yêu tôi… tại sao anh lại phản bội tôi mà ngủ với Tường Vy, con nhỏ chanh chua điệu đà ăn chơi cùng lớp với tôi mà tôi căm ghét nhất? Có thể nào… là anh yêu tôi sao?

– Bà thôi đi!

Tiếng ông Nam quát vợ vang lên. Bà Thanh hừ một tiếng, ôm mặt khóc tu tu, ngồi phịch xuống băng ghế chờ, cố tình ngồi cách xa tôi cả dãy ghế. Bà ta ghê sợ tôi, căm thù tôi, chính tôi còn căm thù mình nữa. Tại sao tôi lại chọn một đôi giày cao như vậy để làm gì? Chỉ vì muốn xứng đôi với Vũ mà tôi chịu đựng, cuối cùng lại khiến anh không nỡ để tôi chịu đựng mà lao ra khỏi xe, vì tôi mà… Tôi… tôi có lỗi với anh… có lỗi với gia đình anh!