Lê Ngọt

Chương 2: Báo đáp như thế nào?



Trích:

"Cô này xem cái gì vậy?" Anh không thể phớt lờ Thời Lê nữa.

Mà Thời Lê khi nhìn thấy Cận Ngộ Bạch đi ra liền chạy đi bật đèn, ánh đèn vừa sáng cũng là lúc anh nói ra câu vừa rồi.

"《Ác quỷ trên gác mái》" Thời Lê trả lời.

"Gì cơ?"

"Là phim kinh dị của Thái Lan. Kể về một tác gia khốn cùng, bất đắc dĩ bán nhà về một căn nhà cũ ở ngoại ô mà sống, miễn cưỡng cũng có thể ở và tiếp tục sáng tác. Nam chính sau khi dọn vào nhà ở thì gặp nhiều hiện tượng kỳ quái, cuối cùng mới biết nơi này rẻ như vậy là vì ở đây bị ma ám."

"Được rồi." Cận Ngộ Bạch nghe xong thì đau đầu.

Thời Lê ngậm miệng lại.

Cận Ngộ Bạch hỏi: "Ý tôi là vì sao cô lại coi cái này?"

Bên ngoài đơn thuần vô hại, thực tế lại là một bé thỏ bạo lực và thích máu me?

Thời Lê cúi thấp đầu, nhỏ giọng mà trả lời: "Tôi có chút khó chịu."

"Cho nên hai cái này có liên quan đến nhau sao?" Cận Ngộ Bạch đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.

Thời Lê: "Bởi vì trong phim kinh dị, có rất nhiều người thật thảm, họ gặp quỷ, mất đi tính mạng, chết cũng rất khó coi. Với cả vai chính còn muốn đấu với ma quỷ, có đôi khi họ cho rằng mình đã thắng, nhưng thực tế lại không, ma quỷ vẫn còn ở đó... Họ còn thảm hơn cả tôi, tôi cũng không có lý do nào để khó chịu nữa."

Cận Ngộ Bạch giơ tay, ấn lên mi cốt, giảm bớt cảm xúc mất kiên nhẫn, "So sự thảm hại với phim kinh dị?"

"Vâng."