Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 222: Trác Đại Nhân!!!



'Ầm ầm' Chấn động lần này là theo sát bên tai truyền tới, Diêu Vũ liền lập tức thò đầu ra khỏi lan can. Nhưng ngay sau đó, con ngươi liền đã co rụt lại.

Bởi vì, tòa nhà ở ngay bên cạnh khu trọ của y, lúc này cư nhiên đã bị thay thế bởi một tòa đại lâu tràn ngập khí tức cổ kính. Từ phương hướng của Diêu Vũ nhìn sang, thậm chí còn có thể nhìn thấy chữ 'Tang' thật lớn dán trên lồng đèn đỏ treo trên đại môn.

Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng một cỗ khí tức nguy hiểm vẫn lập tức bao phủ lấy Diêu Vũ. Gần như không chút do dự, Diêu Vũ liền nhanh chóng chạy vào trong, bắt lấy ba lô đang treo trên cửa tủ của mình, trực tiếp mở cửa xông ra ngoài.

Trên đường chạy xuống hành lang, Diêu Vũ suýt chút liền va phải một đôi vợ chồng đang hoảng sợ chạy trốn. Dễ dàng né sang một bên, Diêu Vũ cũng không nhiều lời, chỉ vừa chạy, vừa đem điện thoại mở ra, lướt đọc tin tức.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Diêu Vũ, trên mạng đã là một mảnh rối loạn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bài viết liên quan đến sự kiện vừa rồi.

[ Đây là tận thế sao? Ta đang nằm mơ ư? Vì sao bầu trời lại đột ngột tối sầm lại, sau đó còn vang lên một giọng nói băng lãnh giống như trong tiểu thuyết thường miêu tả...]

.....................

[ Xin giúp đỡ!!! Vừa rồi có một dãy số kỳ lạ vừa gọi điện cho ta, bảo rằng có một phần thức ăn nhanh đã được gọi, sắp chuyển tới, để ta ra ngoài ký nhận. Nhưng ta nhớ rõ, chính mình căn bản không hề gọi thức ăn nhanh! Quan trọng nhất là, trước cửa nhà đã vang lên tiếng đập cửa.

Không...không ổn, phòng khách đã truyền tới tiếng bước chân, trong nhà ta không có ai cả...cũng không có tiếng mở cửa vang lên. Chết tiệt, tiếng bước chân đó đang đi về phía cửa phòng ta, nó gõ cửa...nó đang...]

.....................

[ Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy? Thế giới này rốt cuộc là phát sinh chuyện gì? Trước nhà của ta tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện một tòa hí tràng? Nơi đó vừa rồi còn là một bãi đất trống...*hình ảnh*, địa chỉ: ngã ba đập chứa nước, tây khu Thiên Hải thị.]

Vốn đang lướt xem tin tức, một bài viết lại vô tình thu hút sự chú ý của Diêu Vũ, khiến y không khỏi ngừng lại hai giây, không di chuyển nữa.

Hí tràng?

Gần như trong nháy mắt, Diêu Vũ liền bấm vào hình ảnh mà chủ bài viết kia đăng tải. Ngay tức khắc, hình ảnh của một hí tràng kim bích huy hoàng, âm lãnh cổ lão liền đã ánh vào trong đáy mắt y, đặc biệt là hai chữ 'Doanh Sơn' đã bị bụi mờ che mất phần nào kia.

Con ngươi thít chặt, Diêu Vũ liền theo bản năng muốn hỏi thăm đối phương thêm vài câu. Thế nhưng, cũng vào đúng lúc này, trang mạng lại đột ngột bị lỗi, không thể liên kết được.

Thử tải lại nhưng vẫn không thể, lúc này, Diêu Vũ mới phát hiện, thì ra không phải do ứng dụng bị lỗi, mà là điện thoại của chính mình xảy ra vấn đề. Cụ thể hơn, là bị nhiễu sóng.

Trong lúc Diêu Vũ vẫn còn đang cấp bách đến độ toát mồ hôi, như kiến bò trong chảo. Thì lúc này, đèn cảm ứng trải dọc theo hành lang treo trên đỉnh đầu y liền đã đột ngột nổ tung, vang lên tiếng 'lốp bốp' chói tai, cùng với vô số mảnh thủy tinh sượt qua người.

May mắn Diêu Vũ phản ứng đủ nhanh, ngay tức khắc liền ôm tai, lách người vào trong phòng tạp vật ở ngay bên cạnh, nên mới không bị văng trúng.

Thế nhưng, vẫn chưa kịp để y thả lỏng, lúc này, y chỉ chợt cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Không khí trong căn phòng chật hẹp trong nháy mắt liền giống như chợt tuột xuống mấy độ.

Mà loại lạnh lẽo này, Diêu Vũ đã quá đỗi quen thuộc, chính là do âm khí phát ra! Linh dị lực lượng đang bắt đầu ảnh hưởng thực tế sao?

Thế nhưng, ngay khi Diêu Vũ đem hỷ nến lấy ra, thì lập tức, một loại môi giới nào đó liền đã được tạo thành. Khiến y có cảm giác dưới chân chợt lạnh, như đang đạp lên một vũng nước đá, hàn khí thấu xương.

Không hề sợ hãi, phảng ứng đầu tiên của Diêu Vũ chính là ngây ngẩn cả người. Sau đó liền quay phắt người lại, kinh hỷ hô lên:"Trác đại nhân?!!"

Viễn cảnh này, Diêu Vũ đã từng tưởng tượng qua không dưới ngàn lần, nhưng không ngờ rằng, thật sự sẽ có ngày biến thành sự thật. Giây phút quay đầu này, y chỉ có cảm giác tim như ngừng đập, ngay cả hô hấp cũng có hơi nghẹn lại.

Đến tận khi nương nhờ ánh sáng từ hỷ nến chiếu rọi, nhìn thấy cái bóng to lớn, tựa như một cỗ quan tài đang đứng thẳng, in trên vách tường, nước mắt vui sướng rốt cuộc đã không kiềm được mà nhuộm ướt khóe mi.

Thế nhưng, không có thời gian ở đây lôi thôi dài dòng, Diêu Vũ vẫn quật cường nén lại nước mắt. Đồng thời, cũng chú ý tới trạng thái của Trác Thiên Hạo tựa như cũng không quá ổn định.

Điển hình nhất chính là, cái bóng cũng không hề ngưng thực như trước kia, trái lại, lại không ngừng chập chờn, lúc đậm lúc nhạt.

Chờ đợi một hồi, mắt thấy trong một thời nửa khắc hắn sẽ không thể lập tức hiện thân, không thể làm gì khác hơn, Diêu Vũ chỉ có thể rời đi, tiếp tục thực hiện mục tiêu ban đầu của mình.

Lúc này, xung quanh đã vô cùng vắng lặng. Diêu Vũ chỉ vừa đặt chân đến đầu đường, liền đã nghe thấy tiếng loa phát thanh từ trạm y tế đối diện vang lên.

"Hiện tại...đề nghị người dân...tìm địa phương an toàn trú ẩn...không nên tụ tập trên đường...thỉnh giữ vững bình tĩnh...chờ đợi ban ngành đến giải cứu..."

"...Xin nhắc lại, không nên ra đường...hãy ở yên tại chỗ...bình tĩnh chờ đợi..."

Không ngoài ý liệu, sóng phát thanh cũng đã nhận đến quấy nhiễu, khiến âm tần phát ra đều trở nên rè rè, ngập ngừng không rõ. Nhưng không thể không thừa nhận, trong lúc loạn lạc, người người kinh hoảng như thế này, đây liền là cách hiệu quả nhất.

Không những có thể ổn định nhân tâm, tranh thủ tìm cách đối kháng, mà còn có thể giảm xuống thiệt hại về nhân mạng.

**Bắt đầu đi thu nhặt chồng với 🐠 nào!!!

**Thiệt sự là khi gõ cái đoạn phát thanh ấy, trong đầu ta cứ văng vẳng ra câu:"Đề nghị người dân ra ngoài nên mang theo khẩu trang, tránh tụ tập nơi đông người..."