Lên Giường Với Tôi, Em Không Thiệt

Chương 22: Hôn lễ của chúng ta



Đến ngày cưới, vốn dĩ cậu nghĩ đơn giản rằng đám cưới sẽ cực kỳ đơn giản vì dù sao vẫn là không mời ai, cậu thậm chí còn cảm thấy không lo lắng hay sốt ruột gì.

Cậu mặc lên mình bộ vest mà anh đã chuẩn bị, nó thực sự vừa vặn với cậu, cậu nhìn mình trong gương, nở một nụ cười hài lòng.

Đến giờ, anh cũng chuẩn bị đến rước cậu, trong khi cậu còn đang bận tâm chuyện với Tiểu Linh thì anh ở trong xe lại rất sốt ruột, một người đàn ông luôn tỏ ra vẻ cao cao tại thượng như anh cuối cùng cũng có một ngày lại chỉ vì một đám cưới cỏn con mà trở thành thế này.

Mãn Mãn biết anh trai lo lắng, từ tối hôm qua anh ấy đã luôn không ngủ được mà cứ kiếm chuyện này nọ để làm, đến sáng nay thì lại dậy thì rất sớm để chuẩn bị, cô biết anh trai thật sự quan tâm tới đám cưới.

Ding..doong..

Tiểu Linh bước ra mở cửa, anh..tay cầm bó hoa bước vào bên trong, cậu đã đợi sẵn trong phòng, dù cho có không quan tâm nhưng đến giờ phút này đột nhiên cậu lại cảm thấy lo lắng đến mức phải nín thở chờ đợi.

Cánh cửa mở ra, hai người đối mặt với nhau, cả hai không biết phải nói gì. Anh đưa tay ra, cậu cũng theo lệ thường mà đặt tay lên, Tiểu Linh đứng bên cạnh cũng không chịu nổi mà phải bịt miệng lại, cái này cũng quá lãng mạn rồi.

Cả hai cùng nhau bước lên xe đến nơi tổ chức hôn lễ, hôn lễ được tổ chức tại một nhà thờ.

Vừa đến nơi, cậu đã phải choáng ngợp bởi nó không giống như cậu tưởng tượng, phía ngoài cổng được trang trí rất lộng lẫy, trên đường bước vào bên trong còn được trải một dải thảm đỏ dẫn hai người vào trong, cậu nhìn xung quanh..mọi người đều đang nhìn hai người.

Mọi người trong nhà thờ đều tham dự hôn lễ của họ, họ đều gửi những lời chúc phúc đến hai người, cậu bất giác nở một nụ cười, nụ cười của sự hạnh phúc..cậu không ngờ được chuyện này được mọi người nhìn thấy và chúc phúc cho họ.

Bên trong nhà thờ được trang trí bằng loài hoa mà cậu thích nhất, mùi hương của nó toát ra khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

Hôn lễ bắt đầu bằng sự tham dự và chúc phúc của rất nhiều người, dù họ đều là người xa lạ nhưng lại chứng giám cho họ, hôn nhân của họ.

Mục sư quay sang hỏi cậu “Con có muốn lấy anh ấy làm chồng không?”

Cậu nhìn anh, nụ cười hạnh phúc của cậu khiến anh đỏ mặt “Con đồng ý.”

“Vậy còn con, con có muốn lấy cậu ấy làm vợ không?”

“Con đồng ý.”

“Cả hai con đều đã đồng ý gả cho nhau, từ nay phải một lòng vì nhau, sống thủy chung hạnh phúc đến suốt đời.”

Mục sư vừa ngắt lời, anh đã quay sang hôn cậu, nụ hôn phá vỡ đi mọi quy tắc, nụ hôn ngọt ngào mà đắm say, nụ hôn bắt đầu cho cuộc hành trình sau này của hai người.

Cậu đeo nhẫn cho anh, hứa sẽ hạnh phúc và thủy chung suốt đời, anh đeo nhẫn cho cậu, kể từ hôm nay em là của tôi, tôi sẽ luôn vì em mặc làm tất cả, nguyện yêu em suốt cuộc đời..họ, đã quên đi những giao ước trước kia, bản hợp đồng đó, họ thật sự đã lãng quên nó. Giờ đây, chỉ là những lời nói thật lòng mà họ thật sự muốn dành cho nhau.

Hôn lễ kết thúc trong sự cổ vũ và chúc mừng của tất cả mọi người, Tiểu Linh ôm lấy cậu, không ngờ lại có ngày cô có thể dự được đám cưới của cậu, Mãn Mãn vỗ vai anh trai, cô cảm thấy mừng cho anh, cô biết anh sẽ yêu thương và chăm sóc cho cậu suốt đời.

Anh và cậu nhìn nhau, kể từ nay hai người đã thành vợ thành chồng, dù có chuyện gì xảy ra..cả hai vẫn sẽ cùng nhau đối mặt, có anh/em thực sự là một điều tuyệt vời.